Khương Hề cởi nửa chừng bỗng nhiên nhíu mày, trong một thoáng chốc cậu có cảm giác như đang bị nhìn trộm, giương mắt rà quét trong phòng một hồi cũng không thu hoạch được gì.
Khương Hề đành phải tìm áo ngủ trước đã, xách quần áo đi về phía phòng tắm.
Ngón tay Úy Lam khẽ nhúc nhích, hình ảnh lại chuyển đổi lần nữa, không ngờ trong phòng tắm cũng có gắn cameras, thậm chí có đủ mọi góc độ luôn, giúp cho người đàn ông có thể quan sát từng cử chỉ của Khương Hề.
Mà Khương Hề thân là đương sự bị nhìn trộm, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ánh mắt của một người có thể tránh thoát được cảm tri của cậu, về phần một chút xíu cảm giác trước đó cậu vẫn chưa để bụng, ai mà chẳng có lúc trông gà hóa quốc chứ.
Quần áo được cởi từng lớp từng lớp, Khương Hề bắt đầu trần truồng tắm dưới vòi hoa sen, Úy Lam vẫn còn có một tí tẹo lương tâm, màn ảnh chỉ dừng lại ở bên trái Khương Hề, chứ không quay hình ảnh phía trước.
Gương mặt người đàn ông tuy trông vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lập lòe đã tiết lộ nội tâm anh không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Chậc, giày vò thiệt chứ.
Khương Hề tắm xong rồi thay áo ngủ, nhìn lướt qua khoảng không gian đen nhánh bên ngoài cửa sổ rồi leo lên giường, cậu chìm vào giấc ngủ khá nhanh nhưng cũng ngủ không sâu, giống như đang phân ra thần thức để bảo vệ mình vậy.
Nhưng đến nửa đêm thì có tiếng đập cửa vang lên, Khương Hề chẳng thèm mở mắt, để mặc cái thứ không biết tên kia đứng hóng gió ngoài cửa suốt mười mấy phút..
Sau đó, tiếng đập cửa di chuyển sang phòng khác, lần lượt từng phòng, cuối cùng có một giọng nói non choẹt lấy làm lạ lên tiếng hỏi: "Ai?"
"Là anh, mau mở cửa." Tiếng ngoài cửa nói.
"Anh hỡ? Anh chạy ra khỏi phòng làm zì ớ?" Giọng nói non choẹt mang theo khẩu âm vùng quê cất tiếng hỏi đầy vẻ ngạc nhiên.
Tiếng nói ngoài cửa: "Anh có manh mối, em mở cửa để anh vào trước đã, ở ngoài khá là nguy hiểm."
Giọng nói non choẹt thoáng do dự một chút, thử mở miệng nói: "Bố đệt cụ nhà mày?"
Tiếng nói ngoài cửa: ".. Cái gì?"
Giọng nói non choẹt lập tức tự tin đầy mình, hai tay chống nạnh học theo bộ dạng chửi đổng chanh sả của mấy bà láng giềng xóm chợ: "Bố đệt cụ nhà mày nớ! Còn giả làm anh trai để lừa bố hở con! Mèn đét ơi, có tin bố đóng cọc lên mồ mả ông bà ông vải nhà mày hông, để mày cả đời chả thể ngo ngoe gì được nữa, suốt ngày chả được tích sự gì chỉ biết đi tai họa cho tụi bố, thứ ngu ngục!"
Tiếng nói ngoài cửa: "..."
Khương Hề còn đang nằm nhắm mắt trên giường: "..."
Những người khác đang dỏng tai hóng hớt: "..."
Giọng nói non choẹt kia chửi rủa dữ dằn suốt nửa ngày trời, mãi đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, cậu ta mới nằm lên giường ngủ tiếp, nếu bảo không sợ hãi là điều không thể nào, nhưng cậu ta biết có rất nhiều quái vật không thể trực tiếp giết người do bị quy tắc hạn chế, mình mà mở cửa là ngoẻo chắc luôn, đứng trong phòng chửi thì cùng lắm là kéo tăng giá trị thù hận thôi.
Vô duyên vô cớ bị kéo vào hết màn chơi này đến màn chơi khác, còn bị quỷ quái bắt nạt, cậu ta sớm đã muốn khẩu nghiệp lắm rồi, nay có cơ hội tuy hơi sợ nhưng cũng đã cái nư ghê! Cuối cùng cậu ta còn muốn nhổ huỵt toẹt mấy cái vô cánh cửa luôn ấy chứ.
* * *
Rất mau ban đêm đã trở nên yên tĩnh lại, hôm sau khi mở mắt ra, Khương Hề muốn trực tiếp mặc áo ngủ đi ra ngoài, kết quả ở cửa sớm đã có hầu gái đứng chờ, không mặc quần áo đàng hoàng thì cậu không được phép bước ra khỏi phòng.
Như thế, Khương Hề chỉ đành phải lục lọi trong tủ tìm kiểu nào đơn giản nhất, sửa soạn gọn gàng dưới dự giúp đỡ của hầu gái.
Khương Hề cứ tưởng rằng tối qua không ai xảy ra chuyện gì, kết quả sau khi ra khỏi phòng mới phát hiện đã chết mất hai người, một nam một nữ, phòng cách rất xa, quăng tám sào cũng không tới hai người, tư thế thống nhất đều là nằm trước cửa phòng, không ai biết rốt cuộc bọn họ đã gặp phải chuyện gì.
Tối hôm qua giọng nói non choẹt kia chửi xa xả như vậy, những người chơi oldbie không tới nỗi rớt não mà đi mở cửa, chắc chắn là có điều kiện tử vong nào khác bị kích hoạt.
Người chơi khác thấy cảnh tượng chết người này có hơi kinh ngạc, lại chưa hề ré lên tiếng nào, Khương Hề liếc nhau với Lương Bỉnh đang đứng trong đám người, tạm thời không nói chuyện, mãi đến khi cùng nhau đến bàn ăn sáng thì mới rủ rỉ vài câu.
Quản gia lại xuất hiện lần nữa, rà quét mọi người một lượt: "Các