Sắc mặt của đương sự Khương Hề trở nên lạnh lùng hơn, lấy đó để che giấu nội tâm đang bấn loạn của mình, ngay khi cậu liếc mắt nhìn thấy Lương Bỉnh ở cách đấy không xa, phụt.. xíu nữa sặc chết luôn.
Chỉ thấy Lương Bỉnh trưng cái bản mặt đầy nam tính, mặc chiếc váy đỏ lòe đỏ loét, người đeo đầy trang sức vàng chóe, những người xung quanh lấy hắn làm trung tâm tự động tản ra thật xa, như kiểu không muốn người khác hiểu lầm mình có quen biết gì hắn vậy đó.
Ôi thấy ghê, cái xì-tai này trông thật vãi chưởng luôn ấy? Một anh đẹp trai ngon lành cành đào nhưng sao đầu óc chập cheng thế này.
Cậu bé Non Xanh lúc trước chửi quỷ nãy giờ cứ mải nhìn chằm chằm Lương Bỉnh, thường lấy tay che mặt bật ra những tiếng nhịn cười: "Hì hì hì hì hì hề hề hề hề hố hố hố hố.." Cho dù muốn cười nhỏ tiếng một chút, nhưng dưới tình huống toàn bộ sảnh đang yên tĩnh, cậu ta vẫn trở thành trung tâm của sự chú ý.
Mà Lương Bỉnh thì mặt không đỏ tim không loạn thản nhiên tiếp nhận sự soi mói và những cái nhìn chăm chú của mọi người, trừ những ánh mắt kinh ngạc và khinh thường ra, sao còn có thêm cái nhìn như kiểu nghiêm trọng lắm ấy?
Người chơi lần lượt soi mói Lương Bỉnh, sắc mặt bỗng nhiên trở nên não nề, sao bọn họ không nghĩ tới việc này chứ?
Bao gồm Khương Hề, sau khi híp mắt nhếch khóe miệng, cũng nghĩ đến chuyện gì đó, các người chơi yêu cầu phải chuẩn bị cho việc ứng cử vị trí cô dâu, lúc không trang điểm, quản gia rất là không vui, nếu cứ mãi không trang điểm, biết đâu chừng sẽ kích hoạt điều kiện tử vong luôn.
Cho dù không kích hoạt, làm NPC khó chịu thì cũng sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Thân là người chơi lão làng đều hiểu rằng, ở trong thế giới Game khi nguy hiểm cận kề, cho dù chỉ là một sự sai sót nhỏ xíu thôi, cũng có thể làm bạn chết không toàn thây đấy.
Cho nên bây giờ mới có người hối hận sao mình không nghĩ ra cái việc phải thay quần áo nhỉ, cô dâu của quỷ, dù không được chọn thì cũng phải làm bộ làm tịch xíu chứ.
Úy Lam lịch thiệp dẫn đường cho Khương Hề, đi về phía chiếc bàn ăn dài, đương nhiên quản gia và hầu gái cũng đón tiếp những người khác vào chỗ ngồi.
Úy Lam ngồi ở ghế chủ, vị trí bên cạnh anh đó là của Khương Hề, nhưng lúc này lại có một người chơi nữ không biết điều, bước nhanh tới giành trước chỗ ngồi của Khương Hề.
Cô kia cũng là một người đẹp khuôn mặt mỹ miều, trang phục trên người được sửa soạn tinh tươm, nhìn là biết ngay muốn cạnh tranh trở thành cô dâu.
Trong trò chơi có không ít phụ nữ thông minh, cô ta tên Dịch Kiều Kiều, hiểu rất rõ trò chơi sẽ càng ngày càng khó, nếu chỉ dựa vào việc an phận, lúc đầu có lẽ sẽ an toàn, nhưng tử vong là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thấy Khương Hề là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh Bá Tước, Dịch Kiều Kiều hơi phiền muộn, thân là người xinh đẹp nhất trong số người chơi nữ, cô ta chiếm hết ưu thế, không ngờ kẻ hớt tay trên của mình lại là một thằng con trai!
Không, buổi tiệc mới chỉ bắt đầu, cô ta vẫn còn cơ hội. Cho dù Dịch Kiều Kiều thừa nhận Khương Hề đúng là đẹp xỉu up xỉu down, nhưng bản thân cô ta cũng thuộc dạng xinh tươi không cần tưới, tuyệt đối không thể nhận thua.
Dịch Kiều Kiều lúc này đang thầm xét nét nhìn nhìn Khương Hề, người sau còn chưa hết ngơ bởi kiểu ăn mặc của Lương Bỉnh, miệng vương nét cười quay lại nhìn cô ta, đúng lúc mình đang muốn thoát khỏi Úy Lam, bèn lập tức đi sang chỗ ngồi khác.
Kết quả mới đi được một bước thì đã bị người đàn ông cản lại, Úy Lam lạnh nhạt nhìn chằm chằm Dịch Kiều Kiều: "Quý cô này, vị trí của cô ở đằng kia." Anh chỉ vào chỗ ngồi xa nhất nằm ở tít phía cuối bàn ăn.
Bởi vì chỗ ngồi khác đã bị người chơi chiếm hết rồi.
Dịch Kiều Kiều: "..."
Cô ta nói với vẻ ngây thơ vô tội: "Lúc trước cũng đâu nghe nói chỗ ngồi của chúng em đều được sắp xếp sẵn đâu? Bây giờ em đã ngồi xuống đây, đáng lẽ 'quý cô' này phải đi qua bên đó chứ?"
"Quý cô" đương nhiên là nói Khương Hề.
Dịch Kiều Kiều nói chẳng có gì sai, nếu Bá Tước là một NPC thật sự, Khương Hề không thể nào dụ dỗ được, cô ta ngồi ở đâu cũng sẽ không có ai yêu cầu đổi chỗ, nhưng vấn đề là Úy Lam đâu phải hàng real..
Người đàn ông lạnh lùng nhìn quản gia, người sau lập tức làm động tác tay đầy vẻ lịch thiệp nói với Dịch Kiều Kiều: "Xin lỗi thưa quý cô, mời cô đi bên này."
Lúc quản gia nói chuyện trông thì có vẻ khách khí đấy, nhưng trong mắt lại lóe lên sự lạnh