Những người chơi khác lập tức chạy lên lầu, Khương Hề quay đầu lại nhìn, gương mặt bỗng toát lên vẻ khiếp sợ, bởi vì nhìn từ góc độ của cậu, thấy thiếu nữ máu chảy đầm đìa kia hình như đang hôn Dịch Kiều Kiều?
Nhất thời không biết nên nói gì cho phải, khẩu vị nặng ghê.
Dịch Kiều Kiều quay đầu bỏ chạy ngay tắp lự, cho dù bình thường cô ta biểu hiện có mạnh mẽ bình tĩnh cỡ nào, lúc này bất thình lình bị hú hồn như vậy cô ta bị dọa đơ luôn, không nhịn nổi nữa bật khóc cả lên.
Cũng may đây không phải lần đầu tiên cô ta trải qua chuyện như thế này, mới đầu còn bị nhũn chân, giờ đây chạy còn nhanh hơn cả thỏ, cho dù có đụng trúng người chơi đang chạy lên lầu, chân vẫn không dừng bước tiếp tục vắt giò lên cổ mà chạy.
Những người khác không ngốc, xem phản ứng của Dịch Kiều Kiều liền hiểu ngay có lẽ ở trên lầu có thứ gì đó khủng khiếp lắm, cũng không dám chạy lên trên nữa, quay ngoắt bỏ chạy theo cô ta, xong rồi thì hỏi thăm cô ta tình huống như thế nào? Ngay cả khuôn mặt của thiếu nữ Dịch Kiều Kiều còn chưa thấy rõ, chỉ nói trước mắt toàn là máu, lầu 3 giống như địa ngục trần gian!
Mà lúc này thiếu nữ treo lủng lẳng trước cửa mặt mày sớm đã đen như đít nồi, ả lựa thời gian không đúng, hù dọa nhầm người rồi.
Khương Hề khẽ nói: "Đừng nói là cô có ý gì đó với cô nàng kia đấy nhé? Chứ không thì tại sao lại hôn cô ta?"
Thiếu nữ vốn dĩ đang hướng mặt ra cửa, lúc này cái đầu quay ngoắt 180 độ ra đằng sau nói với giọng điệu bi thương: "Trong lòng tôi chỉ có một người!" Nói rồi nhìn về phía Úy Lam, mắt chảy ra huyết lệ.
Khương Hề ' shit ' một tiếng: "Xì tốp! Sàn nhà dơ dáy còn phải dọn dẹp, máu chảy tong tỏng trên tóc của cô mà không thấy khó chịu hở? Có thể làm một con quỷ biết giữ gìn vệ sinh được không?"
Nếu là một thiếu nữ loài người mắt đong đầy tình tứ thì đúng là Khương Hề không nỡ mắng mỏ cô nàng, nhưng con quỷ trước mắt này không biết đã giết hại bao nhiêu sinh linh, chắc ả chính là nguồn sức mạnh to lớn tồn tại trên lầu 3 mà Úy Lam đã nói chứ gì? Gọi tắt là Boss, những thiếu nữ tử vong hằng tháng bắt đầu từ hai năm trước chẳng phải đều do ả gây ra hay sao? Đau lòng cái cục cớt!
Thiếu nữ u oán nhìn Khương Hề, như kiểu cậu là một con tuesday giựt chồng người khác vậy.
Người sau sắc mặt lạnh lùng, bỗng nhiên duỗi tay đóng phắt cánh cửa nặng trịch lại, phát ra một tiếng rầm, thiếu nữ dường như bị cửa kẹp trọng thương, chỉ kịp hét lên một tiếng ngắn ngủn nhức tai rồi biến mất tại chỗ.
Khương Hề nhếch mép cười nhạo nói: "Còn muốn đấu với tao? Xí!"
Nhưng còn chưa hí hửng được 2 giây, Khương Hề liền cảm thấy có một cơ thể cao lớn dính ngay phía sau, cho dù cách lớp quần áo, cái 'micro' siêu bự nào đó vẫn có thể chọt vô mình.
Khương Hề: "..."
Trải qua trò hề lúc nãy nhất thời cậu quên béng mất là cách đây không lâu mình mới ghẹo xong người này!
Khương Hề vội vàng vươn tay toan mở cửa, muốn thừa dịp người đàn ông còn chưa chú ý thì bỏ trốn ngay, nhưng động tác của Úy Lam còn mau hơn, chỉ cần nhẹ nhàng vòng tay một cái là đã ôm ngay nhóc con vào trong lòng, sau đó liền hôn lên bên tai cậu.
Hành động của người đàn ông không hề vồn vã, thậm chí còn hơi thong thả, nhưng cái sức lực trên cánh tay dùng để giam cầm Khương Hề thì lại méo nhỏ tí nào, giọng nói vừa trầm thấp lại nguy hiểm: "Lúc ăn cơm chơi vui không?"
Khương Hề: "..."
Cậu không hiểu sao mình cứ thích làm cái loại chuyện 'sung sướng cái mề ê chề cái mông' này nhể!
"Em sai rồi, trên sàn nhà còn có máu, em có thói ở sạch, rất khó chịu, anh buông em ra trước đi." Khương Hề nói.
Úy Lam: "Lần sau tìm cái cớ nào nghe hay ho một chút, nếu đã làm sai thì phải chịu sự trừng phạt."
Khương Hề cúi đầu xuống nhìn thì thấy cái cớ ' trên sàn nhà có máu ' mà cậu nói đã sớm biến mất tăm mất tích, có thể là lúc nãy biến mất theo thiếu nữ.
Đù mọe! Sao lúc nãy mình lại đuổi cô ả đi làm chi? Đáng lẽ phải để thiếu nữ bò tới bò lui trong phòng cho đến khi trò chơi kết thúc mới đúng.
Chủ yếu là Khương Hề đã mệt lắm rồi, năng lực khôi phục của Chủ Thần không tồi, nếu là người bình thường chắc chắn méo chịu nổi kích cỡ bự chảng và độ dai của Úy Lam đâu, mà cậu cũng thấy hơi khó tiêu, vừa đau vừa sướng, quá mức giày vò.
Khương Hề hít sâu một hơi, lôi kéo quần áo sắp bị người đàn ông cởi hết nói với vẻ thỏa hiệp: "Nếu không, em giúp anh nhé?" Cậu muốn thử nắm giữ quyền chủ động, chắc sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Úy Lam cắn lên cằm cậu một cái, giọng trầm thấp dễ nghe: "Được."
* * *
Sự thật chứng minh, cho dù là Khương Hề chủ động, cậu vẫn sẽ bị ép khô như thường, chỉ là lần này động tác lúc đầu của người đàn ông dịu dàng nhẫn nhịn hơn, chờ Khương Hề mệt mỏi thì lại tự mình động thủ, thời gian vẫn dài như cũ.
Khương Hề cảm thấy cậu bị lừa! Làm lụng vất vả cả nửa ngày trời, sử dụng cả tay lẫn chân mà vẫn bị người đàn ông đè ngã, theo như Úy Lam nói là, tưới hoa mà không cho rễ hấp thụ thì sẽ không tốt cho hoa.
Emmmm tóm lại Khương Hề rất là muốn chửi người.
Mà thiếu nữ đã biến mất kia nhất thời vẫn chưa trở về, đóng cửa theo cách bình thường đương nhiên sẽ không làm ả biến mất, thậm chí ngay cả cửa cũng không đóng được luôn ấy, lúc nãy là do có một sức mạnh thần bí quẳng cô ả đi, cuối cùng thiếu nữ cũng hiểu ra rằng mình hoàn toàn không có khả năng đấu với Khương Hề và Úy Lam.
Như thế, điều ả có thể làm là nghe lời người đàn ông, đi gây phiền toái cho gã tên Lục Thành kia, diệt chết gã.
Khương Hề đoán không sai, Lục Thành đúng là một Chủ Thần, nếu đã không phải người bình thường, thì chắc chắn một con Boss trong thế giới Game không thể nào đối phó được, cho dù thiếu nữ cực kỳ lợi hại.
Đêm đó, không ít người chơi hoàn toàn không muốn tìm manh mối nữa, cái màn chơi khó nhằn này, có thể giữ mạng sống đã là may mắn lắm rồi, còn lo gì được mấy chuyện khác nữa?
Nhưng Dịch Kiều Kiều không bỏ cuộc, cô ta còn có hai đồng đội đi theo, một người tên Đặng Văn Tuấn, một người đó là Lục Thành.
Tướng mạo của Đặng Văn Tuấn khá xuất chúng, miệng cũng ngọt xớt, thấy mỗi lần gặp phải chuyện gì thì Lục Thành đều có thể đưa ra kiến nghị và phương án ổn áp, sớm đã nhận làm anh đại, coi gã như thiên lôi sai đâu đánh đó, suốt dọc đường đi đều luôn che chắn phía trước, hứng hết nguy hiểm.
Dịch Kiều Kiều thì lại rất có ý kiến với Lục Thành, bởi vì đến hôm nay cô ta mới biết thân thủ người này rất khá, hôm qua rõ ràng có thể cứu người chơi kia, nhưng gã lại thờ ơ.
Đương nhiên, không cứu người cũng không có nghĩa là có tội, ở trong loại Game này, nhiều người muốn che giấu thực lực để làm sói đội lốt cừu là chuyện rất đỗi bình thường, chỉ là cô ta thấy hơi lấn cấn, cho dù đã trải qua nhiều kinh nghiệm cỡ nào đi chăng nữa, Dịch Kiều Kiều vẫn cảm thấy mình không tài nào trơ mắt bàng quan nhìn người ta chết được.
Đó không chỉ là một mạng người, mà nếu Lục Thành giúp thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.
* * *
Đặng Văn Tuấn lại vọt lên phía trước