"Tốt xấu gì mọi người cũng quen biết lẫn nhau, nghiêm túc mà nói, trong màn chơi này chúng ta không được coi là kẻ địch, đều chỉ cần cầm cự qua năm ngày là được, cho nên.." Khương Hề nhìn Nhiếp Ngạn: "Anh là ông chủ quầy bán quà vắt đúng chứ? Đồ ăn vặt ở đây cũng chẳng mang theo được, vậy thì đừng thu tiền của chúng tôi nữa nhé?"
Nhiếp Ngạn: ".. Cậu cứ tùy ý lấy đi."
"Cảm ơn ông chủ!" Dường như trong nháy mắt Khương Hề đã quên hết tất cả sự bực dọc, lập tức đứng dậy đi càn quét khu đồ ăn vặt.
Thấy như vậy An Ninh cũng đứng ngồi không yên, mắt trông mong nhìn về phía Nhiếp Ngạn: "Anh, tui muốn.."
Nhiếp Ngạn nhìn bộ dạng do dự của cậu ta sao mà không rõ được chứ? Bèn tạm thời buông người ra, nhàn nhạt ừ một tiếng xem như đồng ý.
Khu nghỉ ngơi nhoáng cái chỉ còn lại hai người, Úy Lam chả muốn ngồi nhìn nhau với đối phương, thế là đi theo Khương Hề giúp xách đồ.
Quầy bán quà vặt hằng ngày cung cấp đầy đủ cho đông đảo người chơi và NPC, cho nên quy mô khá lớn, dù Khương Hề và An Ninh có lấy nhiều cỡ nào cũng không hết hàng.
Nhưng kể từ đó trở đi quả thật tâm tình Khương Hề đã tốt hơn rất nhiều, cậu không chỉ nhét đầy tay Úy Lam, bản thân cũng xách không ít mang về phòng, sau đó mở TV, nằm ở trên giường ăn đồ ăn vặt, cuộc sống hài lòng hết xảy.
Đáng tiếc cho dù Khương Hề muốn xem nơi này là một làng du lịch thật sự, người chơi và NPC xung quanh vẫn không lúc nào là không ngừng nhắc nhở cậu rằng ở đây là Game.
Đôi chim cu cách vách lại bắt đầu gây gổ! Vả lại còn dữ dội hơn trước, Khương Hề trơ mặt ăn que cay, không lâu sau đó đã ngáp ngắn ngáp dài rồi lăn ra ngủ.
Úy Lam cũng bội phục có người có thể ngủ từ sáng tới tối như này, sau đó nhạt nhẽo vươn tay bẹo má Khương Hề.
* * * Dễ cưng quá.
Mãi đến giờ ăn tối thì Khương Hề mới thức dậy, cùng Úy Lam đi đến nhà ăn, kết quả đứng từ xa đã thấy một đống người túm tụm lại bên bờ hồ sen, còn có tiếng khóc văng vẳng truyền lại, đến gần mới biết có người chết đuối.
Thi thể là một cô gái vị thành niên, đã trương phồng tới mức trắng bệch, sắc mặt dữ tợn thống khổ, Khương Hề có ấn tượng với người này, là một NPC đi du lịch chung với bạn thân, người đang khóc lóc bên cạnh chính là bạn thân của cô.
Cho dù trong lòng có nóng nảy cỡ nào, mọi người vẫn rất kiêng kị đối với người chết, liền hỏi cô gái đang khóc nức nở kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô gái cố nén tiếng khóc, nói cả nửa ngày mới rõ, buổi trưa cô có ngủ trưa một giấc, sau khi thức dậy phát hiện bạn thân không ở trong phòng, còn tưởng rằng ra ngoài làm gì đó, nhưng đợi rất lâu vẫn chưa thấy trở về, nhắn tin gọi điện vẫn không thấy ai trả lời hay bắt máy, thế mà bây giờ lại phát hiện ra đã chết bên hồ sen.
Y như rằng hỏi một câu trả lời ba câu không biết, mà những người đứng xem khác cũng nói cả chiều chưa hề nhìn thấy cô.
Khương Hề chậm rãi rời khỏi đám đông, tiếp tục đi về phía nhà ăn với Úy Lam, không ngờ ngày thứ hai đã xuất hiện kẻ giết người, tố chất của NPC ở thế giới này kém ghê.
Đương nhiên, cũng có thể là giả thiết của trò chơi cố ý tạo ra một chút khủng hoảng cho mọi người.
Nhà ăn đêm nay rộn ràng hơn nhiều, không chỉ có NPC đang thảo luận chuyện người chết, người chơi cũng hỏi thăm manh mối khắp nơi, Khương Hề nhìn Úy Lam: "Nếu em có thể tìm ra sự thật về cái chết của cô gái kia, chắc sẽ được nhiều nguồn năng lượng lắm nhỉ?"
Úy Lam: "Kế tiếp chắc chắn sẽ không ngừng có người chết, em sẽ điều tra mệt lắm đấy."
Khương Hề sờ cằm: "Muỗi dù bé thì cũng là thịt, điều tra được bao nhiêu hay bấy nhiêu, còn nhớ thuật che mắt mà Nhiếp Ngạn thi triển lên người An Ninh không? Em cũng biết."
Bao gồm cả mỹ nữ ngực bự trong mấy màn chơi trước mà Khương Hề biến thành, nghiêm túc so sánh thì nó cũng cùng một loại với thuật che mắt, nhưng cao cấp hơn thuật che mắt bình thường, ít nhất dù có sờ hay thậm chí có chịch thì cậu cũng giống một 'cô gái' thứ thiệt.
Úy Lam biết Khương Hề lại muốn bày quỷ kế gì rồi, nhưng chỉ nói một câu: "Buổi tối về ngủ sớm một chút."
Khương Hề gật đầu: "Yên tâm đi, sẽ không để anh phòng đơn gối chiếc đâu."
Úy Lam: "..."
* * *
Cho dù nói như vậy, Khương Hề cũng không lập tức hành động ngay, cậu chờ đến đêm hôm khuya khoắt, mới biến thành hình dáng của cô gái chết đuối kia, thử soi gương trong toilet, trông khá hài lòng.
Cô gái bị chết tên là Hàn Y, sinh thời dáng người cao gầy, khí chất tương đối A, nhan sắc thuộc loại khá, sau khi Khương Hề ra khỏi toilet, đi đến sô pha Úy Lam đang ngồi lượn quanh một vòng: "Em đẹp không?"
Sắc mặt người đàn ông lạnh nhạt: "Đi sớm về sớm."
Câu này có ý muốn đuổi người? Khương Hề nhướng mày, nhéo cổ họng nói: "Có phải anh không còn yêu em nữa không? Em biết ngay đàn ông đều sẽ bội tình bạc nghĩa mà!"
Úy Lam biết cậu đang cố ý đùa dai, liền hỏi ngược lại: "Em muốn thấy tôi nói thích đối với khuôn mặt của người khác à?"
Khương Hề cau mày, cậu đương nhiên không muốn, lườm người đàn ông rồi hừ một tiếng: "Em đi làm chính sự trước đã, trở về sẽ tính sổ với anh."
Úy Lam: "..."
Thật ra chẳng phải anh ngại ngần gì đâu, dù sao chỉ cần hai người đứng gần nhau, người đàn ông liền có thể cảm nhận được lình hồn của Khương Hề, chẳng qua đối phương chỉ thay đổi dung mạo mà thôi, thậm chí còn chẳng biến ra ngực nữa là.
Nhưng đây là một câu hỏi bẫy rập, nếu trả lời là không có hứng thú thì Khương Hề sẽ không vui, nhưng nếu trả lời rằng có hứng thú, như vậy Khương Hề sẽ nói rằng 'anh dám có hứng thú với khuôn mặt của người khác'? Cũng méo vui luôn.
* * * Có điều tạm thời Khương Hề vẫn chưa suy nghĩ xa xôi như vậy, cậu thấy đã gần đến giờ, bèn ra khỏi cửa đi về phía phòng cô bạn thân của Hàn Y.
Cô bạn thân tên là Chu Tĩnh Hàm, gần như khóc suốt cả đêm, cũng không có cách nào báo cảnh sát được, hoàn toàn không thể nào liên lạc với thế giới bên ngoài, hướng dẫn viên du lịch giải thích rằng nơi này khá hẻo lánh, có từ trường gây nhiễu sóng, nên thường xuyên bị rớt mạng ngắt tín hiệu.
Mọi người đều cảm thấy Hàn Y tự mình bị chết đuối, thi thể tạm thời được hướng dẫn viên du lịch cho người chuyển sang căn phòng trống,