Lúc này ông lão đã trở nên lặng thinh, vẻ tức giận trên mặt đã sớm bay biến, hút ngụm thuốc rồi nói: "Con rối tiếp tục đi theo cô, tôi còn có việc cần xử lý, đi trước đây."
Bước chân vội vội vàng vàng trông như có người đang đuổi theo vậy.
Chờ thấy ông lão ra khỏi cửa, sau khi xác định đối phương không nghe được mình nói, Khương Hề lập tức nhìn về phía Úy Lam: "Anh! Đi theo lão, lão này chắc chắn đang giở trò mèo gì đấy!"
Vương Tĩnh Tĩnh nghi ngờ hỏi một câu: "Trò mèo? Sao cô biết?"
Khương Hề: "Dựa vào trực giác phái nữ của tôi." Nói ra câu này mà không biết ngượng mặt.
Úy Lam vậy mà chả thèm hỏi nhiều, trầm tư một thoáng, bèn nhanh chóng đi theo.
Người xưa có câu 'kẻ không biết xấu hổ vô địch thiên hạ', dù sao Khương Hề chẳng thân quen gì với mấy người này, cũng không có khả năng bị bóc mẽ, muốn quẩy sao thì quẩy.
Cậu không bảo người khác đi theo ông lão, ngược lại chỉ định Úy Lam, là bởi vì biết người đàn ông kia có mấy phần bản lĩnh, chắc sẽ không đến mức bị cắt đuôi hoặc là bị phát hiện đâu nhỉ?
Khương Hề vốn định ngồi chờ tin tức, nhưng Viên Bưu là kẻ thuộc phái hành động, sau khi gã thấy Úy Lam rời đi liền nói: "Chúng ta cũng phân công nhau xuất phát, Vương Tĩnh Tĩnh hai người các cô thử đi tìm bà cụ làm con rối, tôi lại đi hỏi thăm tên điên kia, Khương Hề cô.. Không thì đi theo tôi?"
Suy cho cùng trong cảm nhận của gã thì Khương Hề là một 'cô gái ', tuy rằng cái mỏ của cô gái này có sức chiến đấu cực mạnh, hơn nữa vóc dáng cũng cao tới 1m8, thế nhưng cũng không thay đổi được việc cậu là một 'người đẹp' cúp E đâu ớ!
Có điều bản thân 'người đẹp' cũng không cảm kích, Khương Hề cười lắc đầu: "Tôi có thể đi từ đường tra xét một mình."
Viên Bưu: "Một mình cô rất nguy hiểm."
Khương Hề: "Tin tưởng sức chiến đấu của tôi," nói xong liền nhìn về phía con rối mới bị ông lão đưa tới: "Hơn nữa tôi còn phải xử lý con này, nếu đã đắc tội, tôi cũng chả dám tiếp tục giữ nó lại, nếu không nửa đêm nửa hôm sẽ bị lấy mạng thật đấy."
Vương Tĩnh Tĩnh dè dặt mở miệng: "Thẳng thừng nói vậy trước mặt con rối, không tốt lắm thì phải?"
Khương Hề chả thèm để bụng nhún vai: "Chuyện đã đến nước này, nếu con rối thực sự có tư tưởng, chắc chắn sẽ hiểu, tiếp tục ngụy trang là điều không cần thiết, nhắc nhở các người một câu, nếu có thể hãy gắng hết sức quẳng con rối đi."
Cậu nói xong liền một mình ra cửa, đứng dưới cái nắng của mặt trời, thoáng nghĩ tới Úy Lam, đối phương tuy rằng hơi ' nguy hiểm ', nhưng anh có tấm lưng rộng, có thể che nắng ớ.
Hơn nữa gương mặt kia, chậc, thật mẹ nó ngon nghẻ, Khương Hề ngẫm nghĩ bèn liếm liếm đôi môi khô khốc, cái nắng quá lớn, ra cửa liền chảy mồ hôi, ra mồ hôi liền khát nước.
Cậu đủng đỉnh đi tới chỗ bóng râm bên cạnh dãy nhà, giương mắt nhìn con rối nữ vẫn cẩn trọng đi theo bên mình, hít sâu một hơi, bỗng nhiên không hề báo trước liền nhấc chân bỏ chạy!
Băng qua vài con ngõ nhỏ, lại lách người một cái, núp lùm trong bụi cỏ, Khương Hề lén lút lộ nửa cái đầu ra ngoài, muốn nhìn thử xem con rối có đuổi theo không.
Kết quả nhìn nửa ngày chả thấy gì hết, cắt đuôi được rồi hở? Vừa quay đầu lại, đờ mờ một tiếng, con rối đang đứng sau cậu với cặp mắt vô hồn, toàn bộ hành trình không phát ra tiếng nào, y chang hồn ma vậy.
"Má nó!" Khương Hề chửi thầm hai câu, con rối tuy rằng mặt không cảm xúc, nhưng không biết vì sao cậu cứ cảm thấy đối phương đang vô cùng đắc ý? Ảo giác chăng?
Khương Hề sờ soạng một chút mồ hôi trên chóp mũi, đành phải tiếp tục nhấc chân dạo quanh, mắt nhìn đây nhìn đó, nom giống một tên trộm không biết đang tìm gì.
Người trong thôn vừa qua giờ cơm trưa liền ít khi ra cửa, hầu như đều đợi đến hai giờ chiều mới bắt đầu làm việc, Khương Hề đi tới trước cửa một căn nhà chòi, túm bừa một sợi dây ni lông trong đống đồ lỉnh kỉnh, nom hơi mục nát.
Cậu dùng tay giật hai cái, còn khá chắc, ít nhất dùng tốt hơn khăn trải giường, Khương Hề giương ánh mắt không có ý tốt lành gì nhìn chằm chằm con rối, định làm gì khỏi nói cũng biết.
Con rối: "..."
Cậu không lập tức động thủ, nghênh ngang tiếp tục đi về nơi hẻo lánh vắng người, trong miệng hừ hừ nói: "Tới tới tới, không phải thích đi theo anh sao? Anh dạy mày chơi