Giang Sơ Hạ thắc mắc nhìn Úy Lam: "Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người.. anh em cũng biết à?"
Úy Lam chưa bao giờ giới thiệu bản thân với người khác, cho nên cô không biết phải xưng hô với đối phương như thế nào.
"Gọi tôi là Úy Lam được rồi," người đàn ông nhìn thoáng qua Giang Sơ Hạ, rồi nhìn ông chú Bụng Bia: "Tối hôm qua đúng là cô có lẻn vào phòng ông ta, ý đồ giết người."
"Không thể nào có chuyện này được!" Giang Sơ Hạ nghe vậy kích động đứng lên khỏi ghế: "Mấy người không thông đồng với nhau đổ tội cho tôi đấy chứ? Nhưng tôi đâu có đắc tội gì với mấy người, trái lại.." Cô liếc nhìn Tóc Vàng và ông chú Bụng Bia: "Bọn họ khá là đáng ghét."
Tóc Vàng bộ dạng sống dở chết dở mấp máy miệng: "Đậu móa mày có ý gì hả, tao gây sự với người khác chứ có gây với mày chưa? Con nhãi ốm tong ốm teo, làm như tao thèm lắm." Gã thích kiểu như Đỗ Tường Vi cơ.
Giang Sơ Hạ cười lạnh một tiếng: "Cậu trải qua cảm giác bị khâu miệng lại chưa?"
Tóc Vàng không cho rằng một đứa học sinh cấp ba có năng lực ấy, đang định cãi tiếp, thì Khương Hề ngắt lời: "Rồi, không ai đói bụng hả? Giờ vẫn còn sức để đấu võ mồm?"
Tóc Vàng: "Nó nhằm vào tao trước."
Giang Sơ Hạ: "Ai nhằm vào cậu, rõ ràng là có người đổ tội cho tôi." Cô tức lắm, uổng công lúc trước cô còn nói đỡ cho Khương Hề và Úy Lam, vậy mà giờ lại bị đối phương bôi nhọ.
"Chúng tôi chỉ nói ra sự thật những gì mắt thấy tai nghe tối qua, cũng giống như cô trần thuật mình trở về phòng rồi không ra khỏi cửa nữa, mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong phòng ông chú này vậy, nếu lời khai không đồng nhất, thế thì trung gian chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì rồi," Khương Hề nói: "Chẳng lẽ mấy cô cậu chưa từng thấy qua chuyện người bị quỷ ám bao giờ à?"
Sắc mặt Giang Sơ Hạ trở nên tái mét ngay lập tức: "Ý của cậu là tôi bị.." Thật ra cô rất sợ ma, dù đã trải qua mấy màn chơi nhưng vẫn thấy sợ, nghe là bị ám vào người thì còn thấy tởn hơn.
Khương Hề: "À không tôi chỉ lấy ví dụ thôi, tình huống này xảy ra rất nhiều ở thế giới Game, ví dụ như.." Cậu nói ngập ngừng: "Có người sử dụng thủ đoạn đặc biệt để thao túng người khác."
Giang Sơ Hạ mờ mịt: "Cái gì?"
Khương Hề: "Trước đó Úy Lam có nói với tôi về tình huống của cô, chúng tôi thảo luận một chút, cảm thấy rất có khả năng là cô đã bị người khác không chế, bởi vì quái vật trên thuyền đều lấy việc ăn thịt người là chính, còn cô thì lại cầm dao giết người, cho nên cô có nhớ là tối qua mình đã tiếp xúc với ai hay không?"
Giang Sơ Hạ: ".. Tôi không tiếp xúc với ai, vẫn luôn tìm manh mối với anh Thiết Tử, hơn nữa rất đói bụng, sau đó thương lượng không tìm tiếp nữa, muốn chừa lại chút thể lực để đối phó với quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, thế là anh Thiết Tử bèn đưa tôi về phòng."
Thiết Tử mà cô nói đang đói lả vật vờ nằm gục trên bàn, thậm chí từ lúc tụ họp đến giờ vẫn chưa hó hé tiếng nào, lúc này hé mắt nói: "Sau khi tôi đưa cô ấy về phòng thì mình cũng về luôn, từ giờ tôi sẽ ngồi suốt ở nhà ăn, không đi đâu hết, tiết kiệm thể lực.." Bốn chữ cuối cùng nghe thều thào.
Giang Sơ Hạ: "Đúng vậy, anh Thiết Tử rất chăm sóc tôi, con người anh ấy tốt lắm, tôi cảm thấy chắc là bị ma ám thì đúng hơn." Tuy rất không muốn nghĩ đến đáp án này, nhưng không còn lời giải thích nào khác.
Ông chú Bụng Bia không vui, tối qua ông ta bị hoảng sợ đến vậy, lại còn bị đánh một trận nữa, kết quả đối phương nói một câu bị ma ám là muốn phủi sạch sẽ hết mọi chuyện sao? Nhưng ông ta còn chưa mở miệng nói gì, thì bỗng thấy Úy Lam cầm lấy dao găm tối qua đã chặn con dao của Giang Sơ Hạ, vù một cái phi vào tim của Thiết Tử.
Phàm là người có mắt đều thấy, với sức lực này mà ghim vào, thì chỉ có nước chết thôi.
Thấy vậy, Thiết Tử không che giấu thực lực được nữa, lấy tốc độ nhanh hơn né sang một bên, nhưng rất nhanh mũi dao thứ hai đã phi tới lần nữa, lần này là nhắm về phía trán của hắn.
Liên tiếp năm sáu lượt, mọi người xem cảnh này mà ngớ hết cả ra, mặc kệ là người ném dao hay người tránh dao, kỹ xảo này người bình thường không tài nào sánh kịp.
Sau đó, Úy Lam ngừng lại, cười lạnh một tiếng: "Tên cướp bị lộ tẩy rồi."
Nếu Thiết Tử đã có thể trở thành Thần ở vũ trụ khác, thực lực chắc chắn không thể khinh thường được, hắn đã sớm gặp qua vô số người còn mạnh hơn mình nhiều, cuối cùng đều chết trong thế giới Game, bởi vì bọn họ tự đại, cho rằng có thể dựa vào thực lực san bằng hết thảy, lại không hiểu được đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Vì thế Thiết Tử càng ngày càng trở nên cẩn thận, căn cứ theo tình báo nhận được, Game ở vũ trụ này mới bắt đầu cách đây không lâu, cho dù hệ thống tự mình ra trận xóa bỏ mình thì cũng không làm được, nhưng hắn vẫn lựa chọn con đường phiền phức nhất, không giết chóc một cách trắng trợn ngay từ đầu, mà lựa chọn che giấu thân phận từ từ giết người, dù sao thì cẩn thận vẫn tốt hơn.
Nhưng Thiết Tử không ngờ được rằng mình lại bị vạch trần? Hắn cũng không cảm thấy mình để lộ giấu vết!
"Làm sao anh phát hiện ra?" Thiết Tử hỏi: "Còn nữa, hai người các anh rốt cuộc là ai? Tôi nhớ là vũ trụ này chưa có Thần Linh nào ra đời."
Khương Hề hờ hững mở miệng: "Có phải anh đã quên rằng một khi có Game xuất hiện, chứng tỏ vũ trụ đó có Chủ Thần được sinh ra, Chủ Thần thì không phải là Thần hay sao? Đó là đấng tối cao của các vị Thần Linh đấy!"
Thiết Tử thay đổi sắc mặt nhìn Úy Lam: "Anh là Chủ Thần của nơi này ư?" Vận khí của hắn đúng là xui tận mạng luôn, nhiều kẻ xâm nhập như vậy, mà chỉ có mỗi mình hắn đụng phải Chủ Thần.
Khương Hề: "..."
Á đù má là mị đây nè! Mị có chỗ nào không giống Chủ Thần hả? Ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng, tức cái mình ra lệnh cho Úy Lam: "Bắt lấy hắn, em muốn bắt sống!"
Người đàn ông đương nhiên không từ chối, tiến lên một bước tấn công về phía Thiết Tử, đáng tiếc Úy Lam bị áp chế quá nhiều, nhất thời không thể nào