Khương Hề trợn mắt há hốc mồm nhìn Tóc Vàng, bởi vì người này mang lại cho cậu cảm giác như kiểu.. người trung nghĩa đến chết cũng không phản bội.
"Gã không bị người khác tẩy não đấy chứ? Hay là em không nên trông mặt mà bắt hình dong?" Khương Hề hơi bối rối.
Tình huống thật sự ra sao thì đúng là khó lòng phán đoán, ngay từ đầu Tóc Vàng đã cố ý, hình tượng bên ngoài và biểu hiện tính cách của gã trông khá giả tạo, cho dù sau khi bị vạch trần thì vẫn có thể tiếp tục ngụy trang được, bây giờ người đã chết, thì không có cách nào tiếp tục truy xét nữa.
Úy Lam hờ hững nói: "Không cần phải nghĩ nhiều, đã làm thì ắt sẽ để lại dấu vết, rồi cũng sẽ tóm được đuôi của kẻ xâm nhập thôi."
Khương Hề gật đầu: "Rồi, cũng không biết rốt cuộc tới khi nào thì màn chơi này mới kết thúc nữa," cậu nhìn về phía Giang Sơ Hạ và Diêu Tiểu Tiểu giờ vẫn còn đang ngáo ngơ: "Chúc các cô may mắn."
Giang Sơ Hạ ngơ ngác nhìn Khương Hề một cái, nhất thời quên nói năng gì luôn, cô có chút tiềm lực, nhưng cũng khá bình thường, chả biết có vượt qua màn chơi này được không, trái lại là Diêu Tiểu Tiểu, tuy lúc này biểu cảm có vẻ kinh ngạc, nhưng đã bình tĩnh lại khá nhanh, dùng tay ra hiệu nói lời cảm ơn với Khương Hề.
Chờ Khương Hề cùng Úy Lam đi rồi, nhà ăn chỉ còn lại hai cô gái, bọn họ lại thấy nhân viên công tác trên thuyền xuất hiện lần nữa, dọn dẹp sạch sẽ thi thể của Tóc Vàng.
Diêu Tiểu Tiểu không muốn tiếp tục ở lại đây, so sánh với cái nhà ăn rộng thênh thang này, trái lại phòng ngủ nhỏ hẹp mang lại cho người ta cảm giác an toàn hơn, Giang Sơ Hạ tự nhiên cũng bỏ đi theo cô.
Chỉ là sau khi trở về phòng, Diêu Tiểu Tiểu đóng cửa lại, lặng lẽ lấy ra một trái táo cho Giang Sơ Hạ, ý bảo cô ăn đi.
Giang Sơ Hạ rất ngạc nhiên: "Sao cô lại có thức ăn? Vậy cô ăn chưa?"
Diêu Tiểu Tiểu bảo đã ăn rồi, những vấn đề khác cũng không giải thích gì thêm.
Giờ đói meo lắm rồi, cho dù chỉ là một trái táo cũng đủ khiến người ta cảm động, Giang Sơ Hạ xém nữa khóc luôn, nhưng nhìn sắc môi nhợt nhạt của Diêu Tiểu Tiểu, cô bẻ một nửa trái táo, hai người chia đôi.
Người sau cười một cái, cô không phải thánh mẫu, nếu có thể cho Giang Sơ Hạ quả táo, bản thân đương nhiên không đói lắm, chẳng qua khá gầy yếu, nên mới trông như kiểu gió thổi một phát là bay vậy thôi
Thấy đối phương đói lả đến thế rồi mà vẫn còn dũng khí chia đôi quả táo với người khác, Diêu Tiểu Tiểu cảm thấy lòng tốt của mình không bị phụ lòng.
Cô từ chối nửa quả táo kia, đi về phía phòng tắm muốn rửa mặt một phen, thì thấy trong gương bỗng xuất hiện gương mặt u ám của một chàng trai: [ Cậu đem đồ ăn của tôi cho người khác? ]
Diêu Tiểu Tiểu nghiêng đầu: [ Đây là tôi dùng giọng nói để đổi lấy.]
Chàng trai u ám: [ Có tin là đợi đến khi trò chơi kết thúc, tôi sẽ lấy đi ánh sáng của cậu, đến khi đó cậu chết như thế nào cũng không biết luôn ấy.]
Diêu Tiểu Tiểu làm như không nghe ra được giọng điệu nguy hiểm của hắn, cười dịu dàng: [ Tôi biết cậu không nỡ để tôi chết.]
* * *
Đoạn đối thoại này không có bất kỳ ai mở miệng, lại có thể làm cho đối phương cảm nhận được giọng nói một cách rõ ràng, chàng trai u ám trong gương tên là Yến Tu, ban đầu quen biết với Diêu Tiểu Tiểu trong Game, thời gian ở thế giới Game không giống nhau, cho dù Khương Hề mới sinh ra chưa được bao lâu, những người vào Game sớm nhất cũng đã chết cả đống rồi.
Thủ đoạn của Yến Tu khá tàn nhẫn, đã trải qua khoảng mười mấy màn chơi, hơn một nửa trong số đó chỉ có mỗi mình hắn qua màn, những người khác toàn bộ tử vong, mãi cho đến khi gặp được Diêu Tiểu Tiểu.
Người sau cũng cực kỳ thông minh, thậm chí hai người còn từng đối đầu nhau, nhưng lại phát hiện ra rằng nhất thời mình không thể làm gì đối phương được, đành phải tạm thời hợp tác một cách hòa bình.
Thậm chí sau khi rời khỏi màn chơi đó, bọn họ còn dùng thẻ team để lập đội, điều đáng tiếc là, kết cục của Game thì Yến Tu đã chết, chết vì chắn dao cho Diêu Tiểu Tiểu.
Khoảnh khắc đó chính bản thân hắn cũng sợ hãi, loại người vô tâm như hắn sao lại phản xạ có điều kiện mà chắn dao cho người khác chứ? Đáng tiếc còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Yến Tu đã nhắm mắt.
Mỗi ngày người tử vong trong Game nhiều không kể xiết, thêm một người cũng chẳng nhiều hơn, bớt một người cũng chả ít đi, cho nên cái chết của hắn chẳng có bất cứ biến động gì, trừ Diêu Tiểu Tiểu.
Điều mà Yến Tu không ngờ được rằng mình vẫn còn có cơ hội mở hai mắt ra, chẳng qua tình huống không ổn lắm, hắn bị Diêu Tiểu Tiểu biến thành đạo cụ bỏ túi, tác dụng còn rất lớn, mỗi khi bắt đầu Game thì sẽ lấy đi một giác quan của cô, sau khi rời khỏi thì trả lại, có thể hỗ trợ cung cấp lương thực cho đối phương.
Cô nói, tôi cảm thấy cậu thích tôi nên mới chắn dao cho tôi, nếu không thì là một đứa não tàn.
Cô nói, nghe bảo vượt qua Game thì có thể làm người khác hồi sinh.
Yến Tu chắc chắn sẽ không thừa nhận mình não tàn, nhưng chữ 'thích' nghe cũng rất nực cười, thế là mãi không chịu thừa nhận.
Nhưng vượt qua Game là có thể hồi sinh người khác? Đáng thử lắm,
* * *
Màn đêm lại buông xuống, đây đã là buổi tối thứ tư, qua 12 giờ đêm nay càng chấn động hơn, trừ việc thuyền viên và du khách biến thành quái vật ăn thịt người, quái vật nửa người nửa cá mà thuyền trưởng ghi chép trong nhật ký cũng xuất hiện trên mặt biển.
Con thuyền này nói sao cũng rất to rất cao, vậy mà mấy con quái vật này có thể nhảy một phát lên không trung, vọt đến trên boong tàu, sau đó phá hư hết cửa phòng ở xung quanh.
Hai người Diêu Tiểu Tiểu và Giang Sơ Hạ ở tầng hai, trong thời gian ngắn vẫn chưa tràn đến nơi này, Khương Hề và Úy Lam từ boong tàu ở tầng hai đi xuống xem thử, đang tự hỏi có nên ra tay giải quyết luôn mấy con ất ơ này không, chứ qua đêm nay thuyền còn chạy nổi chắc?
Cùng lúc đó, Phong Hàn phía bên kia rừng rậm đã kiên trì cầm cự sự đuổi giết suốt hai ba đêm liền, cũng may bình minh vừa ló rạng, là mấy con quái vật liền biến mất tăm như kiểu sợ ánh sáng lắm, có thể cho người khác thời gian nghỉ lấy sức, nếu không Phong Hàn sớm đã chẳng chịu nổi nữa.
Ngay cả như vậy, tình huống hiện nay của hắn vẫn cực kỳ bất ổn, toàn thân gần như tắm máu, tuy rằng đống máu này không phải của hắn, nhưng theo thời gian từng ngày trôi qua, số lượng quái vật xuất hiện mỗi đêm càng lúc càng nhiều, chịu méo gì nổi?
Phong Hàn lại núp ở phía sau một gốc gây