Lạch cạch một tiếng, Khương Hề còn phản ứng dữ dội hơn Úy Lam, suy cho cùng thì quyển sách là cậu mang về, xấu hổ quá.
Viên Bưu thấy biểu cảm của hai người họ sai sai, bèn cũng định duỗi tay cầm lên xem, bị Khương Hề cản lại: "Tôi.. Trước đó tôi chưa từng xem qua nội dung quyển sách này, không biết là truyện H, nếu như anh thích, thì đem đi đi." Sau khi giải thích, lập tức ném văng ra.
"Truyện H?" Tay Viên Bưu hơi chần chờ, nhưng vẫn lật xem thử, sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng gì đấy, kết quả phát hiện xác thật như lời Khương Hề nói, bèn đẩy quyển sách ra ho một tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: "Úy Lam thì sao? Có phát hiện manh mối gì không?"
Sắc mặt gã lạnh nhạt, dù sao trừ Khương Hề ra, người khác nhìn gương mặt Úy Lam thì sẽ luôn xem nhẹ anh, còn thể hiện ra mặt chả thèm giấu giếm luôn.
"Giữa trưa sau khi ông lão kia rời khỏi, đi đến nhà bà cụ làm rối, kết quả bị nhốt ngoài cửa không cho đi vào, lão một mình ở cửa tự nói hồi lâu, cầu xin bà cụ giữ lại cái mạng cho ba tên lưu manh lúc trước chặn chúng tôi ở ngõ nhỏ." Úy Lam nói.
Khương Hề sững lại: "Anh nói là bà cụ sẽ giết ba thằng lưu manh kia á? Tại sao?"
Úy Lam: "Không biết, nghe được hình như là vậy."
Mọi người thảo luận chuyện này vài câu, không có kết quả, Viên Bưu quay đầu nhìn lướt một vòng trong phòng: "Con rối của hai người đều đã quẳng rồi? Dùng cách gì?"
Cho dù Vương Tĩnh Tĩnh xảy ra chuyện như vậy, con rối của cô ta vẫn im lặng đứng trong góc, con của Viên Bưu vẫn còn, nhưng bên cạnh Úy Lam và Khương Hề đều không có con nào đi theo hết.
Khương Hề mở miệng không chút giấu giếm: "Trói lại là được, tôi trói con rối tại mặt sau của một cái cây to ở đầu thôn."
Úy Lam chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, không biết là muốn nói mình cũng dùng cách giống cậu, hay là lười giải thích.
Kế tiếp, bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn lúc lâu, rốt cuộc không tham khảo được tin tức hữu ích nào nữa, cuối cùng đều im lặng, chỉ có Vương Tĩnh Tĩnh thường thút thít một tiếng.
Sắc trời càng ngày càng tối, Khương Hề bỗng nhiên đứng dậy: "Tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ, về phòng trước đây."
Vương Tĩnh Tĩnh cũng mau chóng đứng lên: "Chờ chút, đêm nay tôi có thể ngủ chung với cô không? Hai chúng ta cũng dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau."
Khương Hề: "..."
Theo lý thuyết thì đề nghị của con nhỏ này không có gì lạ hết, ngặt nỗi cậu là một thằng con trai, đừng nhìn nửa người trên trông bự vậy, nhưng phía dưới cũng méo nhỏ đâu.
Chủ yếu là vào mùa hè Khương Hề thường ăn mặc thiếu vải, nóng nực cả ngày trời rồi cậu còn muốn đi rửa ráy đây nè, trạng thái lúc này của Vương Tĩnh Tĩnh thần kinh căng thẳng cực độ, cậu lo rằng mình đang tắm nửa vời thì đối phương nhảy xổ vào nói sợ hãi, muốn tắm chung với cậu luôn ấy chứ..
Đương nhiên đây chỉ là ví dụ, tóm lại tốt nhất là tìm lý do cự tuyệt đối phương.
Khương Hề xoay đầu qua, giả bộ khó xử nói: "Tôi hiểu ý cô, nhưng hai đứa con gái như chúng ta ở cùng nhau, lỡ xảy ra chuyện gì cũng chẳng có sức để ngăn chặn, hay là vậy đi, tính mạng đã nguy cấp thế này rồi, cũng đừng để ý gì mà nam nữ khác biệt nữa, đêm nay cô ở chung với Viên Bưu nhé? Tôi ở cùng Úy Lam."
Vương Tĩnh Tĩnh ngẫm nghĩ, thấy dường như cách này tốt hơn, Viên Bưu vai u thịt bắp mang lại cho người ta cảm giác an toàn, hơn nữa tại nơi lúc nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm như này, cô ta không tin đối phương sẽ có hứng thú chấm mút gì mình.
Vì thế Vương Tĩnh Tĩnh liền chuyển ánh mắt qua Viên Bưu, vẻ mặt mong đợi.
Viên Bưu: "..."
Đành phải gật đầu: "Được rồi, nhưng nói gở trước nhé, nếu xảy ra chuyện, cứu được cô đương nhiên tôi sẽ cứu, không thể cứu thì tôi sẽ lựa chọn tự bảo vệ mình."
Vương Tĩnh Tĩnh không có ý kiến gì với việc này, vốn dĩ mọi người cũng chẳng biết nhau bao lâu, người khác không cần thiết phải chịu trách nhiệm với mạng sống của cô ta, lúc khả năng cho phép vươn tay giúp đỡ, là đã được coi như người tốt lắm rồi.
Úy Lam lại chẳng phát biểu ý kiến gì hết, chẳng qua lúc trở về phòng thì đóng cửa cái rầm một cái, vứt lại cái đuôi nhỏ ở ngoài cửa.
Khương Hề chả phải xoắn, điều này đều nằm trong dự đoán của cậu, nếu Úy Lam định che chở mình thật, cậu