Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 10: PHỎNG VẤN
-----------------------------------------------
Trong một khắc đó, Dư Hạo cảm giác được dòng máu của mình như ngừng chảy.
Y nhìn thấy dáng vẻ bên trong mũ sắt của Tướng Quân, nhưng trong cái mũ sắt ấy chẳng có cái gì hết.
Đúng thế, là chẳng có cái gì, cái chỗ nên là đầu thì giờ đây là một đám sương mù mơ hồ sáng chói.
Anh...!Tướng Quân? Dư Hạo lẩm bẩm, cũng đưa tay ra, chạm vào nơi vốn nên là mặt hắn, nhưng ngón tay y lại xuyên qua đám sương mù kia.
Ta không phải con người.
Tướng Quân nói, Thật ra, ta cũng không biết ta là cái gì.
Dư Hạo ngơ ngác nhìn hắn.
Tướng Quân nói: Ta qua lại trong ý thức của mọi người, ta không có hình thể, cùng với thực tại của các ngươi không có quan hệ.
Vì thế, chắc ngươi cũng hiểu.
Nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt Dư Hạo, y lại cười cười nói: Cảm ơn anh, Tướng Quân, tôi có thể tặng cho anh một đồ vật không?
Tướng Quân đội mũ sắt lên, mờ mịt hỏi: Ngươi muốn cho ta thứ gì sao?
Dư Hạo quay người về phía Đồ Đằng giơ tay, kim quang từ Đồ Đằng phát ra rơi xuống dưới, dọc theo không trung tạo nên một vệt kim quang lập lòe, ở trong tay Dư Hạo hóa thành một cái khiên.
Đây cho anh.
Dư Hạo nói, Đây là lá chắn kiên cố nhất trong nội tâm của tôi, anh có thể mang theo nó đến mộng của người khác không?
Chuyện này....!Tướng Quân nhất thời tay chân lại có chút luống cuống.
Dư Hạo đẩy lá chắn về phía hắn, Tướng Quân nói: Đưa Đồ Đằng cho ta, không có chuyện gì chứ?
Dư Hạo ra hiệu cho Tướng Quân nhìn Đồ Đằng, nó vẫn còn, chỉ là ánh sáng có vẻ giảm đi một chút.
Nếu như có thể, tôi muốn đem toàn bộ Đồ Đằng đưa cho anh.
Dư Hạo nói, Tôi không muốn đặt một cái khiên trong trái tim mình.
Tướng Quân tự nhủ: Đây là lần đầu tiên có người trong thế giới ý thức...!đưa cho ta cái gì đó, nhưng mà....!cái này là Đồ Đằng, ta không biết có thể mang theo hay không.
Tướng Quân cúi đầu, giơ tay, sờ sờ cái khiên, lại ngẩng đầu nhìn Dư Hạo thật kỹ, đột nhiên hỏi: Ngươi thật lòng ư?
Dư Hạo nói: Đương nhiên!
Tướng Quân nói: Ngươi có biết ngươi cho ta cái gì không?
Dư Hạo kiên trì nói: Đương nhiên biết!
Tướng Quân đỡ lấy cái khiên, hai tay không khống chế được hơi run run, Dư Hạo còn nói: Cái khiên này, sẽ thay tôi bảo vệ anh.
Vậy...!ta nhận.
Tướng Quân nhận lấy cái khiên, tay phải vút qua, tiêu sái đeo nó lên lưng.
Chợt, Dư Hạo ôm lấy hắn.
Cảm ơn anh.
Dư Hạo thấp giọng nói.
Tướng Quân giơ tay lên, xoa xoa đầu Dư Hạo.
Ngủ ngon.
Hai chữ này, tựa như một thần chú diệu kỳ, Tướng Quân hóa thành phấn quang, bùm một cái phi tán, Dư Hạo chớp mắt nắm lấy, hai tay chậm rãi mở ra thế nhưng chỉ có không khí.
Ngủ ngon.
Dư Hạo nói.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt y, y mở hai mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, một tay che ở trên trán.
Tối qua quên kéo rèm cửa sổ phòng ngủ, vừa vặn ánh mặt trời từ bên ngoài ban công chiếu vào, chiếu đúng giường y.
Bảy giờ ba lăm rồi, nguy! Đến muộn rồi! Dư Hạo cuống quít đứng dậy, đột nhiên phát hiện điện thoại di động không kêu.
À, sáng nay không có tiết...!Dư Hạo mệt mỏi nằm xuống.
Bạn cùng vẫn đang che mặt ngủ, Dư Hạo mở to mắt nhìn ván giường giường trên, từng hình ảnh trong mộng cảnh chợt chiếu lại, lúc này, y không bi thương, không kích động, thay vào đó, là tâm trạng yên tĩnh.
Ánh mặt trời chiếu vào hong khô áo khoác thể dục của Chu Thăng, nó phát ra mùi xà phòng man mát.
Dĩnh Thị tỉnh dậy trong nắng sớm, thỉnh thoảng tiếng chuông xe đạp vang lên, bay qua ban công rồi nhảy vào phòng ngủ.
Mùa đông ở Dĩnh thị cực kỳ thích hợp để ngủ nướng, cả thành phố như ngầm hiểu ý, tự giác đem thời gian làm việc lùi lại sau nửa tiếng.
Xã hội ngầm thừa nhận trước chín giờ rưỡi không làm mấy chuyện quan trọng, đại học cũng ngầm thừa nhận trước tám rưỡi không nhắc đến kiến thức mới, người dân ngầm thừa nhận trước mười một rưỡi không thúc giục giao thức ăn đến...!Nếu nói Bắc Thượng giống như con rồng lửa chạy như điên, mang theo mọi người không ngừng phi lên phía trước, thì ở một thành phố hạng hai ở Hoa Trung – Dĩnh Thị lại như một con quái vật khổng lồ tập tễnh bước đi, lười biếng, chậm rãi bước chân.
Dư Hạo có một lần nghĩ đến việc rời khỏi nơi này, chỉ vì nơi gọi là quê hương này để lại cho y, hầu như cũng chẳng có bao nhiêu hồi ức đẹp.
Tựa như chỉ cần rời xa, chính là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Nhưng y không phải không thừa nhận, chuyện giành lấy cuộc sống mới này cùng với thời gian và địa điểm, căn bản cũng chẳng có gì liên quan.
Dù cho cách xa phiền toái nhưng cũng không phải là yên tĩnh, mặt trời vẫn lên, khởi đầu mới vẫn lặng yên đến.
Dư Hạo vừa đến thư viện, y ngồi xuống rồi mở vở ra.
Sau đó nhận được tin từ Trần Diệp Khải – Thi tiên sinh đáp ứng chiều mai gặp mặt, địa điểm cụ thể sẽ báo sau, nói trước để Dư Hạo chuẩn bị mà sắp xếp thời gian.
Dư Hạo cũng đã chẳng thấy sợ họ nữa, đáp một câu được, lại hỏi xem có cần chuẩn bị gì không.
Trần Diệp Khải trả lời: [Cứ phát huy như bình thường là được, bọn anh sẽ giúp em.]
Dư Hạo: [Phát huy bình thường là sẽ đánh nhau đấy, tốt anh nhất nên mang theo cái bình cứu hỏa hay cái gì đấy vẫn tốt hơn.]
Đối diện nhịn không được liền cười ra tiếng, Dư Hạo cả kinh ngẩng đầu, thấy Trần Diệp Khải đang ngồi ở chếch đối diện, nhìn y cười.
Dư Hạo nhất thời lúng túng, giả vờ bận bịu nhìn tin nhắn của Trần Diệp Khải, chỉ thấy Trần Diệp Khải nhịn cười, hướng y tủm tỉm.
Dư Hạo dựng thẳng quyển sách < Phân tích giấc mơ > lên che mặt, Trần Diệp Khải gật gật đầu, sư sinh [1] hai người đều ở trong thư viện tự học.
Lúc Dư Hạo ngồi giải lao, y lại nhắn tin cho Trần Diệp Khải.
[1] Sư sinh = thầy và trò
[Anh không đi làm à?]
[Chuẩn bị khảo bác [2], viện trưởng bảo anh cứ tùy ý, đừng rời trường là được.]
[2] Đề cập đến kỳ thi để áp dụng cho sinh viên lên tiến sĩ.
Kỳ thi cho sinh viên lên tiến sĩ được chia thành hai loại kỳ thi mùa xuân và kỳ thi mùa thu.
Trần Diệp Khải hôm nay mặc một cái áo len sợi màu lam đậm, áo sơ mi kẻ sọc lộ ra từ cổ tay áo len, cùng sinh viên chính thức chẳng khác là bao.
Dư Hạo lại nhìn sách, bỗng nhiên để ý trong thư viện gần như là chỉ có mỗi mình và Trần Diệp Khải đến tự học.
Phía trước, mặt sau, bốn phía chủ yếu là toàn nữ sinh! Các cô nàng cầm điện thoại nhao nhao, làm bộ vuốt tóc, camera từ bốn phương tám hướng chĩa đến Trần Diệp Khải.
Dư Hạo lập tức cúi đầu nhắn tin: [Thầy à, anh đang bị rất nhiều người chụp trộm, không nên ngẩng đầu lên đâu.]
Trần Diệp Khải: [Khoảng bao nhiêu người?]
Dư Hạo: [Khoảng hai mươi ba mươi gì đấy, còn đang đến thêm.]
Trần Diệp Khải: [Mượn hộ anh mấy cuốn sách, anh đi trước.]
Trần Diệp Khải hiển nhiên không cảm thấy kinh ngạc, nhắn tên mấy cuốn sách cho Dư Hạo, lại gửi thêm một đoạn văn bản: [Điền vào công văn phỏng vấn một chút đi, ngày mai liên hệ truyền thông, trước tiên cung cấp tin tức cho bên Đằng Tấn.]
Dư Hạo: !!!
Đợt phát sóng này cũng quá làm màu rồi! Dư Hạo một lần nữa đánh giá lại Trần Diệp Khải, bên trong tệp tin nhắn là công văn phỏng vấn, Trần Diệp Khải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cúi đầu bước nhanh ra khỏi thư viện.
Sau lưng có người nói: Cậu lên baidu mà tra...!là anh ấy anh ấy đấy! Chính là anh ấy!
Trong lòng Dư Hạo hơi động, mở baidu ra search tên Trần Diệp Khải, kết quả tìm kiếm là giáo thảo trung đại Trần Diệp Khải và Trần Diệp Khải đại học Columbia.
Dư Hạo hoàn toàn cảm thấy mấy thông