Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 22.
LỄ KỶ NIỆM THÀNH LẬP TRƯỜNG
Lần này đến phiên Chu Thăng xấu hổ, nói: Cãi nhau thì làm sao, cậu còn sợ tôi đánh cậu à?
--------------------------------------------------------------
Trên sân khấu là một khoảng tăm tối, đèn pha chiếu xuống đỉnh đầu y, như tuyết đọng ầm ầm trút xuống, ánh sáng chói mắt.
Phía dưới còn có rất nhiều người! Ước chừng gần một nghìn người!
Đoàn người đen nghìn nghịt lặng thinh không có chút tiếng động, đột nhiên vang lên một trận rít gào.
Dư Hạo nhìn xung quanh.
Dư Hạo vốn định nói Tặng cho một người bạn của tôi.
Nhưng lại bị trận gào thét này làm hoảng loạn.
Trong dương quang có ta, trong gió có ta, trong đất trời có ta, trong mộng cũng có ta, ta vẫn luôn ở đây, chưa từng rời khỏi ngươi, ngủ ngon.
Chẳng hiểu vì sao, trong đầu y đột nhiên vang lên giọng nói của Tướng Quân.
Dư Hạo hơi phóng ánh mắt xuống phía dưới, nhìn thấy hàng thứ nhất là Lâm Tầm ngồi cạnh Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải vẻ mặt hơi lạnh nhạt, có chút thiếu kiên nhẫn.
Dư Hạo biết hiện tại nhìn mình trông rất ngu ngốc, áo sơ mi lỏng lỏng lẻo lẻo, bên trong còn mặc một cái áo thun đen, tóc chải qua một lượt sáp, bị gió thổi có chút rối.
Thế mà cảm giác khẩn trương như một trận tuyết lở, chớp mắt toàn bộ đã biết mất không thấy hình bóng.
Gặp gỡ được người, thật may mắn.....!
Âm thanh Dư Hạo vang lên có chút run run, y cố gắng để điều chỉnh nó ổn định hơn.
Nhưng em đã đánh mất quyền được khóc vì anh.
Chỉ mong sao anh nơi chân trời đó không thấy được......!
Ngay sau khi thanh xướng qua đi, tiếng nhạc đệm uyển chuyển vang lên, dưới đài bỗng nhiên như lấy lại tinh thần, tiếng ủng hộ ầm ầm át đi âm thanh của Dư Hạo, vẻ mặt Trần Diệp Khải cũng thay đổi trong chớp mắt.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, giọng hát của Dư Hạo lại dễ nghe đến vậy.
Mỗi lần đến KTV, nhìn bạn học nhìn mình mỗi khi cất tiếng hát, y cũng quen rồi.
Y biết rằng khi mình bắt đầu hát, mọi người sẽ hết sức kinh ngạc.
Bà nội Dư Hạo lúc chưa lập gia đình cũng từng là một tiểu hoa đán, khi còn trẻ cũng rất xinh đẹp, hồi y còn nhỏ cũng dạy y hát vài câu nhạc thiếu nhi, sau khi lớn lên cũng nghe y hát, sửa lại cho y giọng.
Dư Hạo khi hát với khi nói chuyện giọng có sự khác biệt rất lớn, âm thanh bình thường mang theo khí thế thiếu niên, mà tiếng ca lại sâu lắng, vọng lại trong lồng ngực.
Mỗi khi hát lên, tất cả sự căng thẳng gì đó đều hoàn toàn tan biến, tựa như bây giờ, trong mắt mang theo chút mê man, chìm đắm trong bài hát.
Em nghe thấy giọt mưa rơi vào bãi cỏ xanh rờn.....!
Em nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên từ phía xa xa......!
Trần Diệp Khải ngơ ngác nhìn Dư Hạo trên sân khấu, tới đoạn điệp khúc, Dư Hạo gần như đã quên mất mình còn đang ở trên sân khấu, triệt để đắm mình vào trong câu từ.
Hóa ra anh chính là may mắn mà em muốn lưu giữ nhất, hóa ra giữa chúng ta là tình yêu, gần gũi đến vậy.
Từng vì anh mà quyết định chống lại cả thế giới......!
Bài hát này nguyên bản có mười phần tâm tư thiếu nữ, nhưng khi được Dư Hạo hát lại, thế mà lại có một loại khí chất tình thánh biểu lộ, màn hình phía sau sân khấu đổi thành bầu trời đầy hoa tuyết, nương theo ánh đèn, trong nháy mắt cảm hóa toàn bộ hội trưởng.
Từng vì anh mà quyết định chống lại cả thế giới, cơn mưa làm em ướt sũng ấy, từng hình ảnh hiện lên đều là tấm chân tình thuần khiết nhất em dành cho người....!
Dư Hạo một thân sơ mi trắng, quần tây đen, cổ tay áo sơ mi xắn lên một chút, một tay còn đút trong túi quần, tay kia cầm mic, lông mi lập lòe dưới ánh đèn sân khấu, ánh mắt mang theo chút mê man cùng bi thương.
Sau khi hết đoạn điệp khúc, thế gian là một mảnh yên tĩnh, lại một lần nữa y cất lên giọng hát.
Gặp được anh là điều may mắn,
Nhưng em đã đánh mất quyền vì anh mà khóc lên.
Y ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Thăng.
Dư Hạo hát đến đây, cách Chu Thăng đối diện là cả cái hội trường, Dư Hạo cười ngượng ngùng.
Trong thẹn thùng mà nở nụ cười căng thẳng, nháy mắt lại gây nên trận gào thét chói tai.
Chu Thăng dùng sức vỗ tay, không biết móc đâu ra lightstick, như đang tham gia một buổi biểu diễn, cùng cô gái bên cạnh khua tới khua lui, Dư Hạo càng ngượng ngùng, đi sang một bên sân khấu.
Hóa ra anh chính là may mắn mà em muốn lưu giữ nhất, hóa ra giữa chúng ta là tình yêu, gần gũi đến vậy.
Từng vì anh mà quyết định chống lại cả thế giới......!
Từng hình ảnh đều là anh......!Gặp được anh, thật may mắn.....!
( Đây là bài may mắn bé nhỏ nha:3)
Biểu cảm trên mặt Trần Diệp Khải cứng lại, lông mày của anh hơi nhíu, nhìn Dư Hạo.
Dư Hạo nhìn lướt qua, nghĩ thầm: Nếu giọng hát của tôi tệ đến thế, sao anh không thay người khác tốt hơn chứ?
Âm nhạc cuối cùng cũng kết thúc, Dư Hạo hít sâu một hơi, sau đó nói: Hoan nghênh giáo sư Lâm.
Tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm ở dưới đài lần thứ ba vang lên, Dư Hạo mới nhớ ra một câu quan trọng, vội bổ sung: Bài hát này, tôi muốn gửi đến một người bạn của mình.
MC lên sân khấu, Dư Hạo vội vàng chào, sau đó xoay người xuống hậu đài, vừa vào hậu đài, toàn bộ người trong hậu đài đã vỗ tay.
Không ngờ đó! Bí thư chi đoàn kinh ngạc cảm thán, Hát tốt như vậy!
Lúc cậu đứng ở trên sân khấu hát ấy, cả người như sáng lóa luôn! Một cô gái nói.
Thật...thật á? Dư Hạo nghĩ thầm, không đến độ khoa trương như vậy chứ.
Bí thư chi đoàn lại nói: Dư Hạo! Sao cậu không thi vào học viện âm nhạc?!
Tôi không có năng khiếu đâu.
Dư Hạo đáp, Thật sự đó, giọng của tôi không được tốt.
So với ca sĩ chuyên nghiệp thì âm thanh của Dư Hạo thật sự không có nền tốt.
Dư Hạo nhất thời đỏ cả mặt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, thay quần áo của Trần Diệp Khải ra trả người ta, mọi người còn khuyến khích y tham gia mấy chương trình tuyển chọn ca sĩ, Dư Hạo xấu hổ đến điên rồi, vội nói: Tôi...!tôi phải đi rồi, gặp lại mọi người sau! Cảm ơn mọi người nhé! Nói xong nhanh chóng cúi mình cảm ơn mọi người ở hậu đài, sau đó như chạy trốn mà ra khỏi sân khấu.
Bị gió thổi vào, cảm giác căng thẳng lại trở lại, nhưng biểu diễn cũng xong rồi.
Chuẩn bị mất một ngày, cuối cùng cũng chỉ hát có ba phút, Dư Hạo muốn mau chóng tìm một chỗ ngồi, hoặc là tìm ai đó nói mấy câu.
Lại muốn đi đâu thế? Âm thanh của Chu Thăng trong ánh tà dương, vang lên sau lưng Dư Hạo.
Dư Hạo vội vàng đứng dậy, bạn gái Chu Thăng cười nói: Ôi, hát dễ nghe quá! Em đang yêu ai đúng không?
Đừng nói bậy! Chu Thăng nói với bạn gái, tiện đà đưa tay ôm lấy Dư Hạo, bá đạo mà kéo y vào lãnh địa của mình, nói, Đi ăn cơm tối thôi!
Dư Hạo rất muốn đi, nhưng hôm nay chạm mặt đôi tình lữ, nói không chắc lúc nữa hai người còn đi thuê phòng, y vẫn là không nên làm kỳ đà, y nhìn bạn gái Chu Thăng nói, Không quấy rầy hai người đâu.
Cô gái kia cười to một trận, Chu Thăng lại hết sức lúng túng.
Về nha.
Cô gái nhấp môi nói, Tài xế còn đang chờ ngoài kia.
Chu Thăng nói: Chị không suy xét chút à.
Chị sẽ cân nhắc.
Cô gái đáp.
Dư Hạo nói: Đến một lần cũng không dễ gì, Chu Thăng nhớ chị muốn chết rồi, ngoài miệng không thừa nhận thôi, chị ở lại cùng cậu ấy chút đi?
Hả? Cô gái kia giật mình, nhìn Chu Thăng lại nhìn Dư Hạo.
Cậu muốn chết à! Chu Thăng lập tức hiểu ra, Dư Hạo! Cậu đừng hại tôi!
Dư Hạo:????
Không phải hai người là....!Dư Hạo nhìn cả hai.
Chu Thăng bày ra vẻ mặt khó tin, đi xung quanh một vòng, nói: Tôi nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Dư Hạo! Cậu giải thích rõ ràng cho tôi!
Từ từ!.
Dư Hạo lúc này mới nhận ra, có lẽ hai người họ vẫn chưa xác định quan hệ, câu chị dâu kia của Chu Thăng chắc là nói để cố gắng thôi, vội nói: Cái gì tôi cũng không biết! Tôi tưởng hai người ở bên nhau rồi!
Cô gái kia nhanh chóng xua tay, có vẻ như đang cực kỳ xấu hổ, đi đến cửa học viện, leo lên một chiếc Licoln màu đen, nói: Về nhà rồi nói tiếp.
Dư Hạo cười vẫy tay với cô, xe đi rồi, Chu Thăng mới nói: Không ngờ cậu thù dai thế luôn! Hôm qua tôi mới tức cậu mấy câu nay cậu đã trả đũa rồi à!
Dư Hạo: Tôi không....!Tôi thật sự không biết mà, cậu chưa thổ lộ sao?
Đó là bạn gái Phó Lập Quần! Chu Thăng thật sự muốn phát điên rồi.
Dư Hạo: Vậy sao hôm trước cậu bảo tôi đó là chị dâu!
Chu Thăng: Phó Lập Quần thường được mọi người gọi là anh! Vợ cậu ta không gọi là chị dâu thì gọi là gì! Lần trước ý của tôi là, đấy là chị dâu chúng ta!
Dư Hạo: .......!
Chu Thăng một tay đỡ trán, Dư Hạo mới nhớ đến, Phó Lập Quần đứng đầu ban thể dục, lớp y cũng không ít nữ sinh gọi hắn là anh, gọi đi gọi lại cũng thành biệt hiệu rồi.
Nửa giờ sau, Dư Hạo về phòng ngủ thay quần áo đơn giản, chuẩn bị đem quần áo biểu diễn trả lại cho Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải bảo y không cần giặt, Dư Hạo cũng không dám giặt bừa, chỉ sợ giặt xong làm hỏng mất.
Chu Thăng buồn bực đứng ở cửa hàng thịt hút thuốc, Dư Hạo nói: Cậu cũng có giải thích cho tôi đâu! Bảo với tôi gọi chị ấy là chị dâu! Tôi có trời mới biết được chị dâu ai!
Chu Thăng thành khẩn nói: Làm sao có chuyện tôi cưa được bạn gái cấp nữ thần như vậy? Cậu mù hả?
Vậy cậu thích bạn gái kiểu gì? Dư Hạo không hiểu hỏi, Cậu không thích kiểu hơn tuổi à? Cậu cũng tốt lắm mà, sao lại không thích kiểu đó chứ? À à tôi không nói đến chị San....!Ý của tôi là......!
Dư Hạo thật sự cảm thấy, Chu Thăng thường ngày tuy là lôi thôi lếch thếch vậy thôi nhưng hắn lại như một khối ngọc thô chưa mài dũa, loại có ánh sáng tiềm tàng, có một người bạn gái ưu tú là rất đáng.
Chu Thăng cũng thành thật không chút khách khí mà đáp: À, cái này cũng không sai đâu, nhỉ? Thật ra tôi cũng không muốn yêu đương xong cưới sớm, tùy tiện thôi, chẳng muốn kết hôn.
Tại sao? Dư Hạo lại hỏi.
Tôi không thích giống ba mẹ mình, cả ngày phiền phức không yên, mệt chết đi được.
Chu Thăng nói tiếp: Phiền lắm, tôi không chăm sóc nổi vợ đâu, cũng chẳng cần con cái.
Đó là do cậu chưa gặp được người mình thích, người khiến cậu nghĩ đến cả đời.
Dư Hạo nói, Trước đây tôi cũng chỉ nhìn từ xa thôi, không nhận ra đó là....người yêu Phó Lập Quần đấy.
Bây giờ thì không phải.
Chu Thăng nói, Chị San chia tay với cậu ta rồi.
Hả sao thế? Dư Hạo kinh ngạc, sau mới biết được cái hồi Noel có mấy hôm Phó Lập Quần cũng không vui vẻ gì lắm, mà hôm nay chị ấy lại đặc biệt đến đây, không phải là hảo tụ hảo tán với Phó Lập Quần ư? Mà mỗi lần Sầm San cãi nhau với Phó Lập Quần cãi nhau lại bắt Chu Thăng ở giữa truyền lời khiến hắn phiền phức vô cùng.
(Hảo tụ hảo tán::v quay lại trong tốt đẹp, chia tay trong hòa bình)
Lời này lát nữa đừng hỏi nhiều.
Chu Thăng nói, Làm gì có nhiều tại sao như vậy? Nói chuyện về cái khác không được à? Hỏi nhiều như vậy chẳng khác nào ngoài mấy tin nhảm về Phó Lập Quần chúng ta cũng chẳng còn gì để nói, không trả lời nữa cậu lại càng muốn hỏi.
Cậu còn tức giận không? Dư Hạo nghĩ thầm, tốt nhất không nên hỏi về Phó Lập Quần nữa, đổi đề tài đi, y đến giờ vẫn chẳng hiểu tại sao hôm qua Chu Thăng tức giận nữa đây này.
Chu Thăng: Biết sai chưa?
Dư Hạo thành khẩn nói: Biết rồi.
Chu Thăng: Sai ở chỗ nào?
Dư Hạo chẳng biết nói sao.
Áo sơ mi cậu mượn Khải Khải? Chu Thăng vừa nghĩ đến lại bùng nổ, nói: Tại sao cậu không mượn của tôi? Mấy lần tôi bảo cậu không có đồ thì cứ sang mượn tôi cậu có sang đâu, sợ mắc nợ tôi à? Thế sao không sợ mắc nợ Khải Khải đi?
Dư Hạo lần này cảm thấy Chu Thăng hình như đang ghen, dục vọng độc chiếm của hắn cũng mạnh mẽ quá rồi, vốn là định giải thích vài câu, nhưng y biết tính tình của Chu Thăng, loại thời điểm này chỉ cần nhận sai là được.
Tôi sai rồi.
Dư Hạo nói, Tôi sợ làm phiền cậu, buổi tối sẽ đem quần áo trả lại.
Chu Thăng không hiểu nổi: Phiền cái quái gì tôi không hiểu, quần áo không phải vẫn vứt cho cậu giặt à?
Dư Hạo lại nhớ tới đoạn đối thoại của mình với bóng tối trong mộng cảnh, nghĩ tới nghĩ lui, cũng thoải mái thừa nhận.
Dư Hạo: Có lẽ là bởi vì trong tiềm thức, cảm thấy kết bạn không dễ dàng gì, vì thế không muốn......!mượn đồ của người khác.
Đặc biệt là quần áo, cũng kiểu cá nhân quá, hồi còn nhỏ, tôi cũng không thích cọ ăn cọ uống.
Chu Thăng cũng không ngờ Dư Hạo lại trực tiếp nói rõ ra như thế, cuối cùng cũng chỉ đáp lại một câu: Hừ.
Tôi sẽ cố gắng sửa mà.
Dư Hạo cười nói, Khải Khải nhờ tôi diễn một tiết mục, lý do là giúp đỡ anh ấy, dù như vậy tôi cũng không dám mượn quần áo đắt tiền quá.
Cậu đúng là đã giúp anh ta đại ân đấy.
Chu Thăng nói: Cho anh ta thêm thể diện, không sao, nói rõ ràng như vậy là xong rồi.
Hôm qua thi thố cũng xong xuôi, vốn định dẫn cậu đi mua mấy bộ quần áo để biểu diễn.
Cậu có muốn hỏi tôi hôm qua làm gì không? Biết cậu muốn đến chỗ anh ta, còn phải đi làm, thế là đến trung tâm thương mại cậu đang làm mua chút quần áo, chờ mãi chẳng thấy cậu về phòng, gói một phần ăn về, đến sân khấu tìm cậu, chờ đến vài tiếng cậu biết không? Bọn họ bảo cậu phải về tham gia diễn tập, tôi chờ cậu đến khi tắt đèn! Nghe điện thoại của tôi cũng không kiên nhẫn đến vậy?
Trong đầu Dư Hạo hiện ra hình ảnh Chu Thăng đứng ở chỗ sân khấu chờ diễn tập kết thúc, còn sợ y không ăn cơm sẽ đói bụng, trong lòng xúc động một hồi.
Đang định nói gì đó, Phó Lập Quần đã đến rồi.
Chu Thăng tỏ vẻ khó chịu, nhìn Dư Hạo nhướn mi, không nói gì nữa.
Đưa đi chưa? Phó Lập Quần hỏi.
Đi rồi.
Chu Thăng đáp.
Cậu hát cũng không tồi đấy.
Phó Lập Quần nói với Dư Hạo, Trong ban bọn tôi, ai cũng chụp ảnh cậu.
Dư Hạo nhanh chóng đến nhìn, có chút vui vẻ, lại muốn làm bộ khiêm tốn, nhìn một đống ảnh chụp mình, cũng có chút kinh ngạc, đó là mình sao?
Cậu muốn tìm bạn gái không? Phó Lập Quần lại hỏi.
Không có tiền để yêu đương.
Dư Hạo nói, Người khác cũng không vừa mắt tôi, sau này hãy nói ha.
Có mặt còn gì! Phó Lập Quần nói, Có giá trị nhan sắc mà! Sợ cái gì? Bám váy đàn bà cũng được! Tìm một bạn gái có tiền thôi! Cô ta chi!
Dư Hạo với Chu Thăng: ........!
Lại liên tưởng đến Sầm San, hai người đương nhiên nghe ra được Phó Lập Quần đang oán hận đầy bụng mà nói mát, không chừng Phó Lập Quần đang bị kích động quá, có người bảo hắn là kiểu bám váy đàn bà, trên người đang đầy năng lượng tiêu cực.
So với lần đầu tiên Dư Hạo thấy Phó Lập Quần là trên người tỏa ra ấn tượng nam thần thì gần đây Phó Lập Quần dường như tiều tụy đi rất nhiều.
Ở sân thể thao lớp Vương Lực Hồng cũng có rất nhiều cô gái là fan của hắn, phần lớn vì hắn là đội trưởng đội bóng rổ của trường, sau khi thân hắn rồi mới phát hiện ra rằng Phó Lập Quần có chút khôi hài, nói chuyện hay nghĩ gì cũng lướt gió tung mây, cũng hay hâm hâm dở dở như cái MP4 nhiễm virut, cậu muốn nghe Radio hắn cho cậu nghe tiếng anh, cậu muốn nghe nhạc hắn sẽ ngồi kể chuyện ma cho cậu.
Thành tích học tập thì không tính là học bá,