Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 34: DU XUÂN
-----------------------------------
Chu Thăng bước vào với vẻ mặt thù độc.
Phó Lập Quần nói: "Thắng chưa?"
"Thua!" Chu Thăng tức giận nói.
Ngay sau đó hắn liền quay sang ấn mạnh một phát vào đầu Dư Hạo, "Cậu tại sao lại không đến xem tôi thi đấu? Hại ông đây bị thua!"
Tức khắc Dư Hạo giống như bị dội một chậu nước đá.
"Tiến được vào Bán Kết không?"
"Tất nhiên được." Chu Thăng tức giận đáp.
Dư Hạo thiếu chút nữa liền lao đến đánh Chu Thăng, nói: "Cậu có thể hay không đừng có nói to! Là chính cậu bảo hôm nay không có vấn đề gì! Nên để tôi giúp cậu ghi chép bài vở! Chung kết chúng ta nhất định vào!"
Chu Thăng cười ha ha hai ba lần liền cởi luôn áo thể thao ba lỗ, hắn ném cho Dư Hạo rồi cầm khăn đi vào phòng tắm.
Dư Hạo đứng dậy nhặt đôi tắt hắn ném ở dưới đất, mang hết quần áo của hắn đi ngâm xà phòng.
Một lúc sau Chu Thăng lại từ trong phòng tắm ném quần và quần lót ra cho Dư Hạo, động tác của hai người này cực kì tự nhiên, giống như đã sớm hiểu ngầm nhau rồi.
Khóe miệng Phó Lập Quần co rút quan sát Dư Hạo.
Dư Hạo: "..."
Phó Lập Quần: "Cậu quá nuông chiều tên đó rồi."
"Quần áo của cậu tôi cũng có thể giặt giúp." Dư Hạo đành phải nhắm mắt nói.
Nghĩ thầm trong lòng là sau này ở ngoài y vẫn nên chú ý một chút, y là một thằng gay thì không sai, nhưng Chu Thăng thì không phải, nhỡ đâu lại liên lụy đến hắn thì thật phiền toái.
Chu Thăng dù là đối với ai cũng đều là cái bộ dạng kia, ngay cả đối với một con mèo, con chó hay thậm chí là cái cây hắn cũng có thể trêu chọc vài câu.
Ngay cả cùng với bạn học bao gồm cả Phó Lập Quần thì hắn cũng không bao giờ nói chuyện đúng quy cách.
Chỉ có ở trước mặt Dư Hạo...!
Dư Hạo đột nhiên hiểu ra vấn đề này từ đâu mà tới rồi.
Hiện tại ngày nào Chu Thăng cũng cùng y đi lên lớp, trước đây hai người họ đều ngồi ở cuối lớp, bây giờ lại cùng y ngồi đến ba hàng ghế đầu thì lúc nghe giảng sẽ không thể lén lút ngủ nữa.
Hơn nữa, rõ ràng hơn là Chu Thăng đối với người khác đều là cười vui vẻ nhưng đối với Dư Hạo lại hết sức nghiêm túc, hẳn hoi.
Chu Thăng giống như có hai chế độ vậy.
Chế độ A là chế độ lưu manh, chuyên môn được hắn dùng để đối ngoại, nghìn bài một điệu (1), không cần quan tâm đối phương là giáo viên chủ nhiệm hay là bạn học.
Chế độ B cũng là chế độ nói chuyện nghiêm túc, được thể hiện ra lúc ở chung với Dư Hạo, bất luận Dư Hạo có giảng cho hắn một bài văn tiếng Anh thì hắn vẫn rất bình thường mà đối đáp, dường như không thấy hắn có thái độ cười đùa cợt nhả.
(1).
là kiểu nhàm chán, rập theo một khuôn khổ ấy.
Hơn nữa giữa hai người với nhau, ngày thường thì sự chú ý phần lớn cũng đều đặt ở trên người đối phương.
Dư Hạo thì không cần nói, phần lớn thời gian, chỉ cần có Chu thăng ở đó thì trong mắt y cũng chỉ có hắn.
Chu Thăng thì lại luôn quan sát sáu đường, tai nghe tám hướng rồi.
Nhưng chỉ cần Dư Hạo có chút động tĩnh gì thì ánh mắt của Chu Thăng lập tức sẽ chuyển hướng tới y.
Hắn có chút giống như một mạng lưới có diện tích bao phủ lớn, mạng lưới này bất cứ lúc nào cũng bám dính lấy Dư Hạo.
Dư Hạo không muốn hại Chu Thăng, nếu có nhiều người nói qua nói lại thì hai người họ khẳng định cũng sẽ lúng túng.
Qua một thời gian ngắn, hẳn là y nên tách ra một chút, đừng có dính vào nhau như vậy thì tình hình hẳn là sẽ tốt hơn.
Phó Lập Quần cũng đã từng quen bạn gái, hẳn là có nhiều hành động sẽ không qua được ánh mắt hắn.
Y đây là bị làm sao vậy? Dư Hạo không khỏi thấy buồn cười trong lòng, từ trước nhiều năm trôi qua như vậy, chính mình cũng là một mình trôi qua, hiện tại không có ai giúp đỡ thì liền sống không nổi nữa sao?
Đang nghĩ ngợi thì bí thư chi bộ đi vào thu tiền.
Giữa tháng 3 trường sẽ tổ chúc một buổi du xuân.
Nếu là lúc trước thì Dư Hạo có thể sẽ không đi, nhưng kì này thì tiền trong tay y vẫn dư dả nên không có vấn đề gì lớn.
"Ơ" Bí thư liếc mắt mắt nhìn, nói: "Cậu đang giặt quần lót cho Chu Thăng à?"
Dư Hạo: "..."
"Éc! Không phải chứ!" Chu Thăng ở trong phòng tắm gào lên, "Cậu tại sao lại biết tôi mặc quần lót kiểu gì? Cậu thật biến thái!"
Phó Lập Quần nhất thời cười to không kiềm chế được, Dư Hạo ở trong lòng âm thầm tặng cho Chu Thăng một loạt lời khen.
Bí thư thấy Dư Hạo giặt quần áo thể thao, còn muốn tiện đà cười nhạo thêm hai câu, kết quả là bị Chu Thăng một chiêu K.O, không thể làm gì khác hơn là giơ hai tay đầu hàng.
Phó Lập Quần liếc nhìn Dư Hạo, ra hiệu y.
Dư Hạo đem tiền chuyển cho bí thư, nói: "Ba người chúng tôi."
Đột nhiên Dư Hạo cảm giác được cái gì đó, y liếc mắt nhìn Phó Lập Quần nhưng Phó Lập Quần lại đang đeo tai nghe xem video.
Bí thư thu tiền xong thì liền rời đi.
Phó Lập Quần chưa bao giờ để người khác ứng tiền cho, cũng không bao giờ tìm người vay tiền, ngoại trừ hôm nay.
Dư Hạo phát hiện chi tiết nhỏ kì quái này.
Ban đầu y định lấy điện thoại ra chuyển tiền rồi nói "Tôi và Chu Thăng", nhưng khi Phó Lập Quần để y ứng tiền hộ thì đã biến thành "Phòng ngủ chúng tôi."
Dư Hạo vẫn đang suy nghĩ ẩn ý trong đó thì Phó Lập Quần lập tức lấy tai nghe xuống, nói: "Hết bao nhiêu, để tôi trả lại cho cậu." Sau đó hắn chuyển ngay cho Dư Hạo.
Dư Hạo liền hiểu ra, hắn làm vậy không phải không có lý do.
Việc này càng khiến y kiên định hơn và quyết tâm hơn về ý định của bản thân, miệng lưỡi con người đáng sợ, chính mình không sợ nhưng cũng phải vì Chu Thăng mà suy nghĩ.
"Học kì trước chúng ta mới bắt đầu làm quen với nhau.
Chẳng qua tôi thấy các em một, hai đứa đều cả ngày yên chỗ tại phòng ngủ, cửa lớn không ra đến nơi, cổng trong không đặt chân tới, thật sự giống như tiểu thư nhà giàu có..."
Trên xe buýt, Trần Diệp Khải nghênh đón một trận cười to.
Trần Diệp Khải dẫn theo hai lớp sinh viên, anh ăn mặc một thân quần áo thể thao tươi trẻ, khiến bản thân cũng giống như một sinh viên vậy.
"Nào có đâu!" Sinh viên ban thể dục dồn dập bất bình nói, "Rõ ràng mỗi ngày chúng em đều đá bóng."
"Thân thể chúng ta đang va chạm vào nhau nè!" Lại có người hô, sau đó lại là một trận cười vang.
Trần Diệp Khải ngừng một chút, nói tiếp: "Cho nên lần này mọi người giao lưu với nhau nhiều một chút.
Kéo bản thân ra khỏi thế giới di động đi.
Nếu mấy đứa có yêu thích bạn nữ nào thì đừng ngần ngại, hãy cứ nói ra hết."
Ngay tức khắc trong xe một trận ồ lên, mọi người tiện đà điên cuồng mà vỗ tay cho Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải lại dừng một chút, còn nói: "Bốn năm đại học, cố gắng đừng uổng phí thanh xuân."
Tiếng cười vang dường như che lấp mất âm thanh của Trần Diệp Khải.
Dư Hạo cười cười nhìn anh.
Chẳng biết vì sao, ánh mắt Trần Diệp Khải mang theo ý cười vô tình liếc nhìn qua Dư Hạo một chút, ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì Trần Diệp Khải liền nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác.
Chu Thăng thì từ đầu đến cuối đeo tai nghe đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, một mặt ghét bỏ đám bạn học quá ồn ào.
"Đương nhiên rồi.
Nữ sinh cũng có thể bày tỏ tình cảm với nam sinh, đó là điều có thể!" Trần Diệp Khải nói.
Bạn cùng phòng trước đó của Dư Hạo đột nhiên nói: "Nam sinh với nam sinh thì có thể không?"
Lần này tiếng cười càng vang hơn, Trần Diệp Khải thuận miệng đáp: "Chỉ cần là tình yêu thì cái gì cũng có thể.
Điều kiện tiên quyết là em phải tin tưởng đây là tình yêu."
Hàng ghế trước có một nữ sinh quay đầu lại nhìn Dư Hạo cùng Chu Thăng, Dư Hạo đột nhiên có chút lúng túng.
Trần Diệp Khải cuối cùng nói: "Nếu có khó khăn, muốn được giúp đỡ một tay, mấy đứa có thể đến tìm anh Khải đây."
Ngay lập tức liền có một nữ sinh hô: "Thầy Trần! Em muốn bày tỏ với thầy!"
Cả một xe cười vang, trong nháy mắt lại có nam sinh hô lên: "Khải Khải! Em cũng muốn được bày tỏ với thầy ——!"
Trần Diệp Khải xua xua tay, ngồi xuống bỏ micro ra.
Cả đám ồn ào không chịu nghe theo.
"Thưa thầy! Thầy giúp em bày tỏ với Trần Diệp Khải!"
Trần Diệp Khải chỉ đành cầm micro lên, nói: "Tôi có người mình thích rồi."
"Ể ——" một trận âm thanh tiếc nuối vang lên.
"Nam hay nữ hả thầy?" Lại có người hỏi, bầu không khí lúc này có chút sục sôi.
Trần Diệp Khải sau đó không hề tiếp lời.
Trong lòng Dư Hạo có chút đập thình thịch.
Y cứ cảm thấy gần đây tâm trạng của Trần Diệp Khải không tốt, có khả năng tâm tình của anh bắt đầu không ổn lắm rồi.
"Ai lên hát một bài đi?"
"Dư Hạo! Dư Hạo!"
Trên xe thực sự quá mức tẻ nhạt, Dư Hạo căn bản không muốn hát.
Trần Diệp Khải lại nói: "Mấy đứa dám nhẫn tâm để Dư Hạo hát trong tình trạng đơn sơ này sao? Để lần tới đi."
Lúc này đám sinh viên mới buông tha cho Dư Hạo.
Dư Hạo thầm cảm ơn trời đất ở trong lòng.
Lúc này Chu Thăng khẽ nghiêng đầu liếc nhìn y, trong mắt hắn mang theo ý cười.
Dư Hạo: "?"
Chu Thăng vỗ vỗ đầu Dư Hạo, Dư Hạo tiện đà sáp đến gần muốn giật đi tai nghe của hắn.
Chu Thăng thấy vậy thì ngay lập tức đưa tay ra giật lại tai nghe trở về.
Dư Hạo: "...."
Y vẫn cứ luôn cảm thấy bầu không khí của ngày hôm nay có chút hơi quái quái.
Y lấy điện thoại ra, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhắn tin cho Trần Diệp Khải.
【Gần đây ổn chứ? 】
【Em có chuyện gì thì lên phía trên nói.
】Trần Diệp Khải nhắn lại.
Xe buýt đang chạy trên đường cao tốc, một đám học sinh sinh viên từng người một đều không ngủ thì chơi game.
Dư Hạo cũng đã quyết định rằng lần đi chơi du xuân này sẽ không dính lấy Chu Thăng, tốt nhất là vẫn nên hơi hơi kéo dãn khoảng cách của cả hai, sau đó y liền quay ra phát tín hiệu cho Phó Lập Quần.
Ra hiệu hắn lại đây ngồi bên cạnh Chu Thăng, còn chính mình thì đi đến hàng đầu tiên ngồi, đến chỗ bên cạnh Trần Diệp Khải rồi ngồi xuống.
Lúc rời đi, Chu Thăng liếc mắt nhìn y một cách đầy cổ quái.
Hai mắt Trần Diệp Khải có chút vô hồn, anh cũng đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng nhìn qua Dư Hạo, đôi mắt ấy dường như mang theo một cảm giác uể oải, mệt mỏi.
So với cái lần gặp ở trong bệnh viện thì Trần Diệp Khải của lúc này trông càng có vẻ mệt mỏi hơn, môi cũng khô đến bong tróc da.
Dư Hạo có chút lo lắng hỏi: "Anh tỉnh rồi sao?"
Trần Diệp Khải khẽ lắc đầu, lại cười cười, ra hiệu không có chuyện gì.
Dư Hạo cũng không tiện hỏi nhiều.
Y lại nhớ tới cái ngày mà bà nội ra đi, nghĩ lại tâm tình của chính mình trong khoảng thời gian đó, khi đó y cái gì cũng không muốn nói, chỉ cô đơn lẻ loi mà nán lại ở nhà, rồi còn phải thu dọn đồ đạc, lo liệu hậu sự, bán nhà, trả nợ.
Khi người thân gặp nạn, đấy là lúc mà y cần một người bạn, người đấy không cần phải nói với y một điều gì cả, chỉ cần im lặng mà ngồi bên cạnh y là được rồi.
Cứ thế suy bụng ta ra bụng người, y liền cảm thấy có lẽ trong lòng Trần Diệp Khải thì Lương Kim Mẫn có thể là sự tồn tại gần như giống với người thân.
Vì lẽ đó mà y cũng không nói gì cả, chỉ yên tĩnh mà ngồi ở bên cạnh anh.
Không khí mùa xuân hòa quyện vào ánh nắng tươi sáng mà đâm xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Trần Diệp Khải đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Dư Hạo thì lại cứ như vậy ngồi yên tĩnh không nói gì, một lát sau, Trần Diệp Khải đưa cho y một đầu tai nghe.
Lúc Dư Hạo đeo tai nghe lên thì lại nghe thấy được tiếng hát của bản thân.
Dư Hạo: "..."
Trần Diệp Khải cười lên, khẽ nhắm lại hai mắt, rồi lại đưa cho y một bao đồ ăn vặt.
"Anh thực sự đã lưu nó?!" Dư Hạo thì hận không thể đem nó xóa đi.
"Tìm bên học viện để xin âm tần (2)".
Trần Diệp Khải lại nói, "Em cũng có thể tải xuống trong phần chia sẻ trong nhóm lớp."
(2) Âm tần: tần số âm thanh (phần khuếch đại âm tần của radio và ampli)
Núi lửa trong lòng Dư Hạo nhất thời phun trào, không thể ngờ mọi người lại có thể đem bài hát y hát chia sẻ lại trong nhóm lớp?! Mà lại còn không một ai nói cho y biết điều