Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 36.
HẸN ĐÁNH NHAU
- -----------------------------------------
Ngày hôm nay Chu Thăng khoác trên mình một chiếc áo vest (1),lúc còn ở dưới chân núi hắn đã cầm áo trên tay, đến tận khi lên đến đỉnh núi mới mặc vào.
Dư Hạo có chút suýt nữa không phân biệt được, hai lần liền y cũng suýt chút nữa đi vượt qua hắn.
Nhưng chú ý nhìn kĩ một chút thì cái tên này lại mang vẻ mặt như kiểu muốn giết người đến nơi, nếu lửa giận của hắn có thể hóa thành thực thể thì không khí của sự bực bội xung quanh đây, chắc chắn nhiều không khác gì trời xanh mây trắng.
(1).
Có lẽ đây chính là outfit của Chu Thăng.
Nữ sinh tên Diệp Tấn kia cũng không biết đã đi đâu mất rồi, chỉ còn lại mình hắn ngồi đấy.
Dư Hạo cũng không biết nên làm như nào nữa.
Dù hiện tại Chu Thăng im lặng không nói một lời nào thì y cũng có thể trực tiếp cảm nhận được hắn đang tức giận hay vui vẻ, vân vân mây mây...!Lúc trước y luôn tưởng đó chỉ là trực giác mà thôi, nhưng mà hôm nay loại trực giác đấy lại thật rõ ràng.
"Sao cậu lại ngồi đây một mình?" Dư Hạo hỏi, "Những người khác đi đâu hết rồi?"
"Bị tôi mắng cho bỏ chạy rồi." Chu Thăng nói.
"Cậu mắng cô ấy làm cái gì?" Dư Hạo trợn tròn mắt nhìn, phải mau mau đi xin lỗi người ta chứ.
Chu Thăng ngẩng đầu nhìn Dư Hạo, nói: "Tôi hỏi cậu, cậu rốt cuộc là có ý gì? Tôi bảo cậu phải chờ tôi, thế mà cậu lại bỏ đi trước luôn?"
Dư Hạo hiểu là lúc này Chu Thăng thật sự tức giận rồi, hơn nữa còn là loại tức giận mà hắn tận lực đè ép xuống không bộc phát ra.
"Trả lời đi!" Chu Thăng nói.
"Tôi nghĩ nên để cho các cậu...!chừa cho hai cậu chút không gian riêng." Dư Hạo nói, "Các cậu nói chuyện trông thật sự vui vẻ ha, tôi nhìn thấy hai người còn vừa nói vừa cười..."
"Gần đây có phải cậu có bệnh hay không hả!" Chu Thăng quả thực không thể nhịn được nữa nói.
Dư Hạo vội nói: "Đúng, đúng, đúng.
Tôi có bệnh, trị mãi không hết.
Cậu đừng có tức giận nữa, đều là do tôi không tốt."
Nghe vậy thì sắc mặt Chu Thăng mới chậm rãi hòa hoãn lại một chút, hắn đưa tay nhận lấy cốc cà phê trong tay Dư Hạo.
Trong hoàn cảnh này thì Dư Hạo tuyệt đối không dám nói đây là cà phê mua cho Trần Diệp Khải.
Chu Thăng nhíu chặt lông mày, hắn bắt đầu dạy bảo Dư Hạo: "Cậu khiến tôi rất rất, không, thoải mái!"
"Xin lỗi." Dư Hạo thật sự không biết phải làm sao.
"Tiểu công với tiểu thụ lại bắt đầu cãi nhau rồi kìa..." Hai người nói chuyện lớn tiếng quá nên đã khiến cho mấy nữ sinh chú ý tới ngay lập tức, "Đúng vậy, đó chẳng phải là đôi kiss nhau ở dãy bàn cuối trên lớp toán cao cấp sao...."
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "..."
Bạn học ở bốn phía xung quanh đều chú ý tới bọn họ.
Dư Hạo nghĩ thầm trong lòng, lần này thực sự càng tô càng đen.
Thôi quên đi, y cũng không muốn cố gắng chối bỏ làm gì, bọn họ thích nghị luận thì cứ nghị luận tiếp đi.
Nghĩ tới đây thì tâm trạng của y liền thả lỏng một chút, giống như trút được gánh nặng, cười cười, y định quay sang giải thích với Chu Thăng thì lại thấy có người đi tới.
—— Vừa tròn nhân số nam sinh của hai phòng kí túc.
"Chu Thăng! Mày đây có ý gì hả?!" Một nam sinh lớp ba khoa thể dục bước tới, tức giận nói, "Mày dám bắt nạt em gái tao?"
Chu Thăng nói: "Ồ, mày muốn đánh nhau chứ gì, gọi em gái mày tới đây xem nào! Để xem tao đã bắt nạt cô ta như thế nào?"
"Con mẹ nó, mày muốn chơi gay thì cứ chơi gay mẹ đi." Nam sinh kia nói, "Mày mắng Diệp Tấn làm cái đ*o gì?"
Nam sinh này không cùng một lớp với Chu Thăng và Phó Lập Quần, chắc hẳn là lớp do giáo viên khác quản lý, cũng đến đây du xuân.
Chu Thăng lập tức kéo Dư Hạo ra sau lưng mình, hắn đối với nam sinh kia nói: "Mày thử sủa lại lần nữa xem nào?!"
Cả hai người tức khắc bị một đám nam sinh vây quanh.
Đại khái thì Dư Hạo cũng có thể hiểu ra được chuyện gì đang diễn ra rồi, ngay sau đó thì một nữ sinh chạy tới, nói: "Mấy người bị điên à! Bao vây Dư Hạo làm cái gì! Đừng có đánh nhau tại đây! Quá sức mất mặt!"
"Mày để yên cho Dư Hạo nói rõ ràng!"
"Mày dám động cái móng heo của mày vào cậu ấy xem?!"
"Đừng có đánh nhau!" Dư Hạo lập tức lớn tiếng nói.
Nam sinh dẫn đầu tiến đến túm lấy Dư Hạo.
Chu Thăng trong nháy mắt liền nổi giận giữ lấy tay nam sinh kia, hắn giơ tay một quyền đấm xuống.
Phía đối phương nhiều người, bọn họ dồn dập tiến đến khóa chặt tay Chu Thăng lại, muốn kiểm soát chặt chẽ Chu Thăng lại.
"Tất cả đều dừng tay cho tôi!" Tiếng gầm giận dữ của Trần Diệp Khải vang lên, anh khí thế hùng hổ đi đến.
Trần Diệp Khải vừa quát một tiếng thì mọi người lập tức tách ra.
Chu Thăng đang tức đến sôi ruột, làm sao có thể bỏ qua cho đối phương? Mà bây giờ chính là cơ hội của hắn, hắn nhanh chóng chớp gọn lấy thời cơ, một quyền đấm xuống, trực tiếp đấm hạ gục nam sinh kia.
(ơ mây ding gút chóp con trai:>)
"Dư Hạo!" Trần Diệp Khải chỉ vào Dư Hạo nói, "Em đi ra đây cho tôi!"
Trong nháy mắt Chu Thăng liền ý thức được tình huống lúc này không đúng lắm, hắn từ bỏ việc truy kích đối thủ mà quay sang gào lên với Trần Diệp Khải: "Chuyện này không liên quan gì đến cậu ấy! Anh định làm cái gì?"
"Anh biết chuyện này không liên quan đến em ấy." Trần Diệp Khải nói, "Anh chỉ muốn lấy cà phê."
Chu Thăng: "..."
Trần Diệp Khải đã chuyển hướng sự chú ý của Chu Thăng một cách hiệu quả.
Sau đó, Chu Thăng liền hiểu được rằng bản thân hắn vừa bị đùa bỡn, hắn thâm trầm nói: "Anh lợi hại, Khải Khải."
"Bọn họ vì tiểu thụ mà đánh nhau..." Một giọng nữ vang lên nói, "Thầy chủ nhiệm cũng đang bảo vệ tiểu thụ..."
"Đừng có phát nữa!" Tất cả mọi người đều gào lên nói.
(ý là cô bé này đang live - stream cảnh tiểu công ZS ra sức bảo vệ tiểu thụ YH ấy ạ:v)
"Ở đây đang đánh nhau, không thấy sao?! Đứng dẹp sang một bên." Chu Thăng cả giận nói.
Trần Diệp Khải nói: "Không được phép phát sóng trực tiếp các sự kiện bên ngoài khuôn viên trường học!"
Nữ sinh kia vốn còn định quay Trần Diệp Khải nhưng lại sợ chọc anh giận nên liền nhanh chóng chạy mất.
Cứ như vậy một lúc sau, mọi người cũng không tiếp tục đánh nhau, chỉ có thể đứng đó nhìn nhau đầy căm phẫn.
Trần Diệp Khải quay ra nói với đám nam sinh: "Các em là thuộc lớp của giáo viên chủ nhiệm nào?"
"Xuống núi." Nam sinh đi đầu nói.
"Có xích mích thì bình tĩnh nói, đừng có động thủ đánh nhau." Trần Diệp Khải cầm lấy cà phê rồi rời đi, một nhóm người cũng không thể nào tiếp tục đánh nhau được nữa.
Dư Hạo nghĩ thầm, cảm tạ trời đất.
Lúc này, nam sinh đi đầu kia nói: "Chu Thăng, mày cứ đợi đấy."
"Đến đi, đến đi." Chu Thăng không nhịn được nói, "Đến mà giết tao, chỉ biết nói lời ngu ngốc mà không biết làm."
"Mày...." Một đám người kia chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng rồi nhanh chóng tản đi sạch sẽ.
Lúc này, Phó Lập Quần treo trên người một đóng túi xách của nữ sinh, hắn thật không dễ dàng gì mới bò được lên đỉnh, đang thở hồng hộc không khác gì con chó Golden to xác, gắng sức nói: "Cuối cùng cũng lên đến nơi! Mệt chết tôi rồi Hả? Mấy người các cậu đang làm cái trò gì vậy?"
Chu Thăng: "Phắn sang một bên, đừng có làm phiền!"
Phó Lập Quần: "..."
Tiếng chụp ảnh xung quanh cũng đều tản đi, chỉ còn lại Dư Hạo với Chu Thăng đứng bên cạnh rìa của Kim Đỉnh (2).
(2).
Chắc là kiểu như này ấy ạ, mình search nó ra như này:<
"Cà phê này mua cho Trần Diệp Khải ha." Chu Thăng lạnh nhạt nói.
Dư Hạo: "Ừ."
"Lại đi mua thêm hai cốc." Chu Thăng nói xong liền đem cà phê đang cầm trong tay ném đi, "Rồi cầm một cốc về đây."
Dư Hạo nghĩ thầm, hôm nay Chu Thăng thật sự kì quái.
Một phút trước hắn còn suýt chút nữa đánh nhau, bây giờ thì lại để ý đến một cốc cà phê?
Y để ý thấy Diệp Tấn đang đứng nói chuyện cùng mấy nữ sinh cùng phòng ở một góc khác, vì thế y liền quay đi mua cà phê.
"Cậu đi đâu đấy? Quay lại đây ngay." Chu Thăng không vui nói.
"Làm sao vậy?" Dư Hạo không đáp lại Chu Thăng, y đi đến trước mặt Diệp Tấn, đưa cốc cà phê cho cô, nói, "Chu Thăng luôn nói chuyện như thế, chúng tôi thường xuyên cãi lộn như vậy, cậu đừng để ý."
Mấy nữ sinh kia đều dùng vẻ mặt có chút cổ quái nhìn Dư Hạo.
"Xin lỗi." Diệp Tấn đáp, "Tôi không biết là hai cậu cùng nhau, Dư Hạo cậu đừng lưu tâm."
Dư Hạo suýt chút nữa ngã xuống, nói: "Chúng tôi? Không, không, tôi cùng Chu Thăng sao có thể cùng nhau được, chúng tôi thật sự không có cùng mà."
"Hả?" Vẻ mặt Diệp Tấn đầy vẻ mờ mịt.
Dư Hạo mới biết rằng, Diệp Tấn đã sớm thích Chu Thăng vào năm ngoái, sau ngày nhập học cũng không bao lâu.
Hình như là bắt đầu vào lúc thi đấu chạy cự ly ngắn, đến tận ngày hôm nay cô mới lấy được dũng khí để thổ lộ với Chu Thăng, kết quả thì lại bị Chu Thăng từ chối.
Liên hệ với tin đồn bên trong trường, Diệp Tấn thuận tiện dò xét hỏi một câu, hỏi xem Chu Thăng với Dư Hạo, hai người có phải là một đôi không.
Dù sao sau khi bị đối phương từ chối thì cô cũng không nhịn được muốn biết, muốn biết rằng đối phương đối với mình không có cảm giác hay là do xu hướng tình dục có vấn đề.
Đến giờ Chu Thăng rõ ràng vẫn chưa có bạn gái, nếu như hắn là gay thì Diệp Tấn cũng có thể hết hy vọng được.
Câu trả lời của Chu Thăng có chút phản ứng hơi thái quá lên, cơ bản là "Nghe ai nói?", "Đứa nào dám mỗi ngày bàn luận về Dư Hạo như thế?" Dù sao thì Chu Thăng cũng biết rõ xu hướng tình dục của Dư Hạo, cũng biết được ý nghĩa của việc bị phơi bày xu hướng tình dục có ý nghĩa như thế nào.
Đến cả Diệp Tấn cũng biết việc này, có thể là Dư Hạo đã bị mọi người đem ra để bàn luận từ rất lâu rồi.
Nhưng Diệp Tấn cũng không giao thiệp sâu với Chu Thăng nên nhất thời cô bị thái độ đấy của hắn dọa đến có chút mơ hồ.
Rồi cô lại nhìn thấy Chu Thăng trưng ra cái vẻ mặt thối đến không thể thối hơn, hắn đưa cô đến chỗ bạn kí túc của cô đang đứng, không nói một câu nào đã rời đi.
Diệp Tấn thổ lộ thất bại, lại bị vẻ mặt đáng sợ của Chu Thăng dọa, nhất thời vô cùng khó chịu nên không nhịn được mà khóc.
Tiếp theo đó chính là phân cảnh nam sinh lớp số 3 khoa thể dục đến.
Nam sinh đi đầu đấy từng bày tỏ với Diệp Tấn nhưng bị từ chối, lại biết rõ Diệp Tấn thích Chu Thăng nên cứ thế mà không ít người nhìn Chu Thăng không vừa mắt.
Rồi lại liên hệ với "Tin đồn chơi gay" của Chu Thăng và Dư Hạo ở trong học viện, nên định tiện đà tới giáo huấn hắn một trận ra trò...!
Dư Hạo không nhịn được cười, y vội càng xua tay nói: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi Diệp Tấn.
Chu Thăng, cậu ta thẳng đến không thể thẳng hơn, thẳng như sắt thép."
Mấy nữ sinh đều hiểu ý không nhắc đến mấy lời phán đoán của mọi người với Dư Hạo, chỉ nói về Chu Thăng.
Dư Hạo có chút cảm kích.
"Dư Hạo!" Chu Thăng gầm lên giận dữ, tiếng hét to đến mức hầu như cả Kim Đỉnh đều nghe thấy.
"Cố lên nhé!" Dư Hạo nói, "Tôi ước gì có ai đó có thể trị được tên này."
Diệp Tấn thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác gì đó hết sức phức tạp.
Dư Hạo lại đi mua cà phê rồi quay lại bên cạnh Chu Thăng.
Chu Thăng nói: "Tôi không thích cô ta! Không muốn cho cô ta một chút kỳ vọng nào cả! Cho thêm kỳ vọng thì chỉ hại con gái nhà người ta thôi!"
"Tôi biết!" Dư Hạo nói, "Tôi chỉ giải thích cho rõ ràng thôi."
"Giải thích cái gì?" Chu Thăng nói, "Dư Hạo, cậu muốn giải thích cái gì? Chẳng lẽ tôi lại cũng phải đi giải thích với bọn họ sao? Giải thích cho từng người một nghe, cậu giải thích được không?"
"Vấn đề này khác hẳn!" Ít khi thấy Dư Hạo có vẻ kích động, y đối với Chu