"Long Sinh? Cậu ở đâu? Đây là nhà của hai người ư?" Dư Hạo nhìn xung quanh, trong phòng trống rỗng không có gì cả.
"Đúng, đây là ngôi nhà mà chúng tôi từng ở khi ở Manhattan." Thanh âm của Trung Xuyên Long Sinh vang lên, "Đó cũng chính là kiếp sau mà Nicky đã hứa."
Giọng nói nhỏ xuống, Long Sinh từ trong phòng khách bước đến.
Dư Hạo ngay lập tức bước từ trên giường xuống, kinh ngạc nói: "Long Sinh, cậu nói được? Tại sao vừa nãy lại không mở miệng?"
Long Sinh hơi mất tự nhiên gật đầu, nói: "Bản thân tôi rời khỏi chỗ này thì cũng không nói được, chỉ có ở trong nhà thì tôi mới có thể mở miệng nói.
Tôi biết cậu là Dư Hạo, tôi làm cho cậu...!một cốc cà phê được chứ? Mời ngồi."
Dư Hạo lúc này chỉ cảm thấy, tất cả những thứ này hoàn toàn hay thậm chí là triệt để hiểu rõ quy tắc của mộng cảnh.
Điều này quá mức không chân thực, trong phút chốc vẫn còn đang ở Chichen Itza, một chốc sau đã đến được nhà của Trần Diệp Khải ở New York.
Dư Hạo đưa mắt nhìn lên trần nhà, trên trần nhà không hề có vết nứt, vậy phải làm sao để thoát ra ngoài nhỉ?
"Tôi không có bạn bè." Long Sinh nói, "Hoan nghênh cậu đến làm khách."
Tiếng Trung của Long Sinh có vẻ có chút kỳ quái, Dư Hạo để ý thấy cậu mặc trên người một bộ đồng phục màu đen phổ thông của cấp ba Nhật Bản, bên trong mặc áo sơ mi trắng, nhìn cậu khá gọn gàng đẹp trai.
Cậu vặn nắp bình cà phê và rót xuống hai cốc tre theo phong cách Nhật Bản, là cà phê hòa tan UCC.
"Nhà này tự mua sao?" Sự chú ý của Dư Hạo chuyển sang hướng khác, "Mua nhà ở Manhattan, thầy Trần thật sự rất có tiền."
"Đúng vậy." Long Sinh đơn giản đáp lại.
"Tại sao tôi lại quan tâm đến vấn đề này nhỉ?" Dư Hạo dở khóc dở cười nói, "Tôi xin lỗi vì tôi đã hỏi câu hỏi thô thiển kiểu này."
Trong nhà Trần Diệp Khải và Long Sinh không có cửa, Dư Hạo đã thử kéo rèm cửa sổ để ánh nắng chiếu vào nhưng sau cánh cửa sổ lại là một bức tường, cũng tức là y không thể rời khỏi nơi này theo phương thức thông thường được.
Long Sinh bưng một khay gỗ đặt cà phê, trên khay có đầy đủ đường, sữa, còn có một chiếc bánh Napoleon nhỏ.
Dư Hạo uống thử một hớp cà phê, cà phê này rất thơm.
"Nicky thích nó." Vẻ mặt Long Sinh rất bình thản, nói, "Hy vọng cậu cũng thích, trong nhà chỉ có món tráng miệng này thôi, tôi chuẩn bị cho Nicky nhưng anh ấy lại chưa hề ăn."
"Cảm ơn." Dư Hạo nói, "Tôi rất thích."
Hai người ngồi trước bàn ăn, Dư Hạo muốn nói gì đó, nhưng ngoài ra thì y cũng đang tự hỏi làm thế nào để ra ngoài được, liệu Chu Thăng với Trần Diệp Khải có đi đến miệng giếng Chichen Itza hay không, sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng y lại nhớ tới tình hình xảy ra vào trước lúc y rơi xuống, Long Sinh hắc ám ở chỗ miệng giếng đã bị Long Sinh ánh sáng giết chết bằng một phát súng gián tiếp.
Có thể lúc bọn họ đến đấy đã đi tìm kiếm y?
Trong đầu Dư Hạo có rất nhiều ý nghĩ, nhưng y cũng không biết nên mở miệng như thế nào, không biết tại sao hai người đều chỉ nhìn khăn trải bàn.
Dư Hạo luôn cảm thấy lúc ở chung với Long Sinh, giữa hai người đều không cần mở miệng nhiều lời, giống như có thể bình tĩnh mà ngầm hiểu ý nhau.
Cuối cùng, Long Sinh đột nhiên mở miệng.
Long Sinh: "Trước đây, lúc còn ở cùng với Nicky, chúng tôi cũng có thể ngồi yên tĩnh như vậy với nhau cả một ngày.
Anh ấy ngồi ở vị trí của cậu để đọc sách."
"Còn cậu thì sao?" Dư Hạo hỏi.
"Tôi nhìn anh ấy." Long Sinh đáp.
Tóc cậu hơi dài, nhưng đôi mắt lái sáng ngời lên, như thể ở nơi mà cậu ở thì toàn bộ thế giới quanh đó sẽ thuận theo mà yên tĩnh lại.
"Cậu tới đây để cứu anh ấy sao?" Long Sinh nói.
Dư Hạo với Long Sinh cùng liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà đều cùng đặt cốc xuống.
Dư Hạo gật đầu, ngờ vực hỏi: "Sự tồn tại của cậu, đến tột cùng thì đại biểu cho điều gì? Nơi này là cảng tránh gió sao?"
Câu hỏi này Dư Hạo tự hỏi chính mình, y cũng không hy vọng sẽ được giải đáp, trên thực tế thì y cũng đã nếm thử cảm giác nói chuyện tán gẫu cùng với NPC trong chính giấc mộng của mình, câu trả lời nhận được đều thật giả lẫn lộn.
Long Sinh lại hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy như thế nào?"
Trong phút chốc, trong đầu Dư Hạo vụt qua một ý nghĩ: "Cậu là Đồ Đằng của anh ấy?"
Trung Xuyên Long Sinh: "Đúng."
Dư Hạo: "!!!"
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Dư Hạo lúc này, nếu như Chu Thăng cũng ở đây thì rất có thể hắn sẽ hét lớn lên "Mẹ ơi, Đồ Đằng thành tinh rồi!" Cảnh tượng này thực sự quá quỷ dị, nhưng lại nhớ tới suy đoán lúc trước của Chu Thăng, không thể không khâm phục được.
Lúc đó hắn nói: "Có thể Đồ Đằng ở ngay trong giếng, hoặc Long Sinh chính là Đồ Đằng." Kết quả thì cả hai khả năng mà hắn nói ra đều đúng! Quả thực là thần tiên đoán mà!
"Nhưng mà..." Dư hạo nói, "Ở bên ngoài giếng, ai là người đã công kích chúng ta?"
"Nói từ đầu đi." Long Sinh nói, "Lẽ ra tôi phải rời đi từ sớm, nhưng cho tới giờ, Nicky vẫn không nỡ tách ra khỏi tôi, anh ấy nhốt tôi lại tại trong nhà nghỉ, không cho tôi mở."
"Cậu muốn đi đâu?" Dư Hạo cau mày nói, nghĩ thầm thế giới này là nội tâm của Trần Diệp Khải, Long Sinh có thể chạy đi đâu được?
"Tới nơi này." Long Sinh chỉ bàn ăn, "Đây là kiếp sau mà chúng tôi đã ước hẹn với nhau, nhưng anh ấy lại không đáp ứng."
"Anh ấy nói, anh ấy sẽ thường đến nhà nghỉ để nhìn tôi, tôi cứ thế ở lại bên trong nhà nghỉ, cho đến tận ngày bộ đồ này biến mất khỏi người của tôi." Nói xong thì kéo áo ngoài của bộ đồng phục học sinh ra để cho Dư Hạo nhìn sơ mi trắng mình đang mặc, nói, "Tôi cảm thấy có lẽ đã đến lúc, vì thế tôi quyết định đi ra ngoài tìm anh ấy, đi tới nơi để trở về."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo nhớ tới đêm trước ngày kỷ niệm thành lập của trường, y đã mượn chiếc áo sơ mi trắng đó của Trần Diệp Khải, nhất thời trong lòng y sinh ra chút áy náy.
"Tôi hiểu rồi." Dư Hạo lẩm bẩm nói, "Hóa ra là bởi vì tôi."
Ở ngoài giếng.
Sau khi Long Sinh hắc ám sống lại, sương mù tối tăm bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh Chichen Itza, trong mắt Trần Diệp Khải lúc này không nhìn thấy cái gì khác.
Chu Thăng thì lại cảnh giác quan sát toàn bộ nơi này, đặc biệt là tượng điêu khắc Vũ xà thần cao đến năm mét này, đề phòng nó có thể sống lại bất cứ lúc nào.
"Nicky." Long Sinh hắc ám mở miệng ở trong bóng tối cuộn trào điên cuồng, "Anh hổ thẹn ư?"
Trần Diệp Khải nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, Long Sinh, xin lỗi...!Đây là lời anh luôn muốn nói."
"Đây không phải lời nhận lỗi chân chính của anh." Long Sinh hắc ám gần như điên cuồng mà gào thét, "Cho đến ngày hôm nay, anh vẫn không muốn chân chính đối diện với tôi ư?!"
"...Sự kiêu căng, tự cao tự đại này sẽ hủy diệt chính anh." Thanh âm trầm thấp của Long Sinh vang lên, giống như âm thanh của ma quỷ được thai nghén ra từ bóng tối, "Anh đứng ở nơi đỉnh cao, là người chỉ huy trong mối quan hệ này, tự cho rằng anh yêu tôi thì đó chính là phần thưởng dành cho tôi ư! Đó chỉ là sự đồng cảm của anh!
Vẻ mặt Trần Diệp Khải đột nhiên trở nên ôn hòa lên, anh kìm chế lại nước mắt: "Đúng, Long Sinh, anh đã hiểu."
Trong giọng nói của Long Sinh hắc ám có một chút kinh ngạc: "Anh rõ ràng cái gì?"
Trần Diệp Khải: "Anh hiểu được tình yêu của em đối với anh."
Sương mù dày đặc lúc trước bao phủ đầy trời, gần phụ cận giếng bắt đầu dần dần tản đi, hiện ra thanh hình của Trần Diệp Khải cùng với Long Sinh hắc ám.
Chu Thăng trong lòng vụng trộm khen làm tốt lắm! Sức mạnh của Long Sinh hắc ám khi ở trước mặt Trần Diệp Khải dường như đang từ từ biến mất, tập trung vào khu vực phụ cận gần miệng giếng.
Trần Diệp Khải: "Anh cũng hiểu rõ những lời em từng nói với anh khi chúng ta còn ở cạnh nhau mỗi ngày."
Long Sinh hắc ám chầm chậm đi tới gần phía Trần Diệp Khải, đứng đối diện anh cách miệng giếng.
"Hiểu rõ sự bất an của em." Trần Diệp Khải nói: "Anh vẫn luôn học tập cách làm sao để yêu một người! Học tập cách làm sao để có thể chung sống cùng em! Anh không hiểu phải làm sao để có thể tiến hành hôn nhân của chúng ta.
Anh không biết nên làm như thế nào để có thể cho em những thứ em muốn, anh nghĩ đến việc kết hôn cùng với em, muốn cùng em sống đến hết đời này! Anh biết, cuộc đời của anh có rất nhiều lựa chọn nhưng em lại chỉ có duy nhất mình anh."
Nói tới đây, Trần Diệp Khải thở dài một hơi thật dài, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng nước, Chu Thăng lập tức quay đầu nhìn.
Trần nhà bắt đầu nhỏ những giọt nước mưa xuống phía dưới, thâm nhập dần vào trong căn phòng này, anh đè nén cảm giác ngột ngạt bốn năm liền, tất cả ngưng tụ lại tạo thành nước mắt của thác Iguazu.
Trong nhà nghỉ.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Trần Diệp Khải, dọc theo gò má chảy xuống, thấm ướt gối của anh.
Dư Hạo nghiêng đầu theo bản năng, trong giấc mộng Chu Thăng lại giơ cánh tay lên để Dư Hạo dựa đầu vào vai của mình.
Đáy giếng: kiếp sau.
"Không." Long Sinh nghiêm túc nói, "Xin cậu đừng tự trách, tôi chỉ hy vọng anh ấy trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Tôi làm như vậy vì ước nguyện ban đầu của bản thân chứ không phải muốn trừng phạt anh ấy, tôi chỉ không hy vọng anh ấy phải đối mặt với nhiều lựa chọn đến vậy, để rồi lại phải chấp nhận sự lựa chọn mang đến đau khổ cho bản thân"
"Nhưng mà cái gì cũng có thể làm lại." Dư Hạo nghiêm túc nói, "Chỉ có việc mất đi cậu, khiến anh ấy không thể chịu đựng nổi."
Nói tới đây, đột nhiên Dư Hạo có cảm giác kỳ quái, giống như người trước mặt đây không phải Long Sinh trong ý thức của Trần Diệp Khải, mà là linh hồn Long Sinh xuyên qua thời không để trở về.
Trung Xuyên Long Sinh đứng dậy, đi tới trước micro hát một ca khúc.
Âm nhạc vang lên, đó là bài hát mà ED cùng Beyoncé hát cùng nhau, bài hát 《Perfect 》.
"Cause we were just kids when we fell in love."
"Not knowing what it was ——"
"Tất cả mọi người đều cảm thấy rằng có cái chết rất thống khổ." Long Sinh bình tĩnh nói, "Nhưng việc này đối với một bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm mà nói, thì cái chết chính là sự giải thoát.
Tại sao chúng ta lại không thể coi nó như một cuộc chia tay đã được số mệnh an bài? Chúng tôi cùng nhau vượt qua những điều tốt đẹp nhất, mà khi tôi ngã bệnh, đó cũng là một loại bệnh nan y di truyền, thay vì sống dằn vặt vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh thì không bằng..."
Dư Hạo bắt đầu có chút rõ ràng đối với suy nghĩ cuối cùng của Long Sinh.
"Không bằng quý trọng thời gian để có thể ở bên cạnh nhau mỗi ngày, mỗi một phút, mỗi một giây." Dư Hạo nhẹ nhàng nói.
"Đúng." Long Sinh nói, "Chuyện này đối với tôi mà nói thì xác thực đúng là như thế.
Tôi vô cùng hiểu rõ căn bệnh của tôi, căn bệnh di truyền từ dòng họ mình, tôi nhất định không chữa khỏi nó.
Thời gian ở cùng với anh ấy, tôi cũng không hề có bất cứ nuối tiếc nào...!Tôi nghĩ như vậy, cậu có hiểu hay không?"
Dư Hạo nhớ tới bài chuyên ngành liên quan đến việc trị liệu hành vi nhận thức ở trong lớp học chuyên ngành, có nhắc