Chu Thăng mờ mịt nhìn vào mắt Phó Lập Quần, Phó Lập Quần xấu hổ lè lưỡi ra y như chó.
Lúc ấy Dư Hạo cực kỳ muốn tiện tay mở chỗ đó xem một cái, nhưng cho dù như thế nào thì vẫn phải nhịn xuống.
Sau khi xong lập tức trả điện thoại cho Chu Thăng đang suýt chút nữa nổi quạu trong lòng, bắt đầu liên lạc với người liên hệ.
Bên kia vừa lúc là buổi sáng, người liên hệ rất nhanh đã gửi cho y phần tư liệu bằng tiếng Trung, để y phiên dịch sang tiếng Anh trước.
Dư Hạo liếc nhìn, đó là một phần tư liệu bào khoảng những năm 1993 - 2015, báo chí nhiều nơi trên nước Mỹ đưa tin, các mẩu báo bị cắt ra và quét dưới dạng các tệp tin điện tử, nội dung có liên quan đến tổ chức Y tế thế giới (WHO) và tâm lý sức khỏe, bên đó yêu cầu phiên dịch sang tiếng Trung để lưu trữ làm tư liệu trích dẫn luật pháp.
Trần Diệp Khải cùng lúc nhắn tin đến, hỏi dịch sao rồi, Dư Hạo liền hỏi công dụng của mấy tư liệu này, Trần Diệp Khải đáp: 【 Lúc viết luận văn, phải dẫn luật pháp trong thư viện ra dùng, cố gắng đừng dịch sai số liệu là được, câu từ không cần quá khắt khe đâu.
】
Dư Hạo tra rồi dịch qua dịch lại, Chu Thăng duỗi tay xuống búng một cái.
"Mấy giờ rồi, còn chưa ngủ hả?"
Dư Hạo ngẩng đầu, Chu Thăng có chút mệt mỏi cúi đầu xuống dò xét nhìn Dư Hạo, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Dư Hạo nói: "Cậu ngủ đi, tôi còn bận một lúc nữa."
"Đói không?" Chu Thăng nói: "Tôi làm chút gì cho cậu ăn tiếp nha?"
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng nở nụ cười, xoay người dậy, Dư Hạo vội nói: "Không cần phiền phức thế, tôi đi ngủ giờ đây."
"To gan!" Phó Lập Quần cũng chưa ngủ, ở bên kia giường nói, "Cho cậu ăn tiếp mà cậu dám không ăn! Ờ thì...!Cậu ấy không ăn thì tao ăn cho, nấu một nồi đi, thiếu gia à, tao đói bụng lắm rồi."
Chu Thăng: "..."
Bắt đầu từ tháng 5, ký túc xá không cắt điện nữa, cũng có thể mở quạt điện ra, chắc sợ sinh viên bị cảm nắng.
Chu Thăng bật đèn, tinh thần Phó Lập Quần lại phấn chấn lên ngay lập tức.
Chu Thăng đi ra ban công rửa tay, nấu một nồi mì gói, thuận tiện chiên chín trứng gà, mỗi người ba quả, ăn xong Phó Lập Quần đi rửa nồi, lăn qua lộn lại đến bốn giờ, mãi mới đi ngủ.
"Bọn mày lại nấu cơm trong ký túc xá à? Đêm hôm khuya khoắt còn chiên rán cái gì? Còn để cho người khác sống không thế?"
Phòng đối diện lại sang gõ cửa, Phó Lập Quần nói: "Đã ăn xong từ đời rồi! Lần sau sang sớm đi ba nội ạ!"
Dư Hạo rất buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm giác được Chu Thăng vươn tay tới, vỗ nhẹ hai cái vào sườn mặt mình.
Dư Hạo: "???"
Y lại nằm mơ, lần này Chu Thăng dựng một cái tàu lượn siêu tốc trong mộng y, khi tỉnh lại Dư Hạo chỉ nhớ rõ tàu lượn siêu tốc, những thứ khác thì quên sạch không còn một mảnh.
"Cậu làm gì ở trong giấc mộng tôi thế?" Dư Hạo hỏi khi Chu Thăng đang đánh răng, Chu Thăng nhìn y một cái, trong miệng đầy bọt trắng, đứng tránh y ra.
Dư Hạo nói: "Tôi làm gì già đến nỗi không nhớ được gì trong mơ chứ?"
Chu Thăng súc miệng: "Bữa sáng ăn gì? Tôi đi mua."
Dư Hạo khốn khổ muốn chết, tối hôm qua ngủ không đến năm tiếng, nói: "Sao bây giờ tôi cứ cảm thấy bản thân luôn không nhớ được...!chuyện trong mơ nhỉ?"
Chu Thăng giấu điện thoại đi ra ngoài, trước khi đi nói: "Chuyện này không phải rất bình thường à?"
Dư Hạo: "???"
Ngay trước giấc mộng tàu lượn siêu tốc hôm qua, Dư Hạo đã có ba giấc mộng không thể nhớ nổi nội dung, bao gồm cả giấc mộng ngắm pháo hoa vào đêm giao thừa, chơi parkour dưới Vạn Lý Trường Thành tháng trước, cộng thêm đêm qua nữa.
Chẳng lẽ lúc tiến vào mộng cảnh của người khác thì lại dễ dàng bị quên đi ư? Không nên như vậy chứ? Cái lần Chu Thăng vào trong mộng cảnh của y để tán dóc về Lâm Tầm, ngược lại y nhớ rất rõ mà.
Có phải Chu Thăng đã dùng cách gì khiến y quên đi hay không? Dư Hạo không hiểu gì mà đánh răng rửa mặt, Chu Thăng mua đồ ăn sáng trở về, hỏi: "Dịch xong chưa?"
Dư Hạo nghĩ thầm nhất định Chu Thăng giấu mình cái gì đó, hắn đang cố gắng dời đi lực chú ý của y, nhưng y thức thời không truy hỏi lại, đáp: "Phải dịch đến một tháng nữa cơ."
Chu Thăng nói: "Mua laptop cho cậu nhé."
Dư Hạo lập tức từ chối, Chu Thăng lại nói: "Tôi muốn mua từ lâu rồi, dùng để xem kịch."
"Đọc sách đi!" Dư Hạo nói, "Xem kịch xem kịch, suốt ngày xem kịch."
Chu Thăng lại cười, vẫn giống như bình thường lúc gọi Dư Hạo dậy đi học, nhưng không biết vì sao hôm nay, dường như vòng tay ôm lấy này của hắn còn siết chặt hơn một chút.
"Có chuyện muốn thương lượng với cậu." Trước giờ học chung, Chu Thăng đột nhiên trầm giọng nói với Dư Hạo.
"Phó Lập Quần."
"Có ạ!" Dư Hạo cực kỳ căng thẳng chờ điểm danh, quả nhiên không để ý một chút đã điểm danh đến Phó Lập Quần.
Giáo viên nói: "Phó Lập Quần? Em là Phó Lập Quần à? Em đây...!đây...!Em chính là đội trưởng đội bóng rổ của trường sao? Còn Phó Lập Quần nào khác không?"
Lập tức cả giảng đường cười ầm ĩ, Dư Hạo trong lòng nổi giận: Phó Lập Quần! Thế mà cậu cũng không nói với tôi việc giáo viên đã biết cậu?!
"Đúng vậy." Chu Thăng lập tức ngẩng đầu nói, "Không còn Phó Lập Quần khác! Sao vậy, có vấn đề gì à?"
Lại là một trận cười vang, giáo viên nghi ngờ nhìn qua, lập tức phía trước có một người cao to ở lớp Chu Thăng dịch người sang chắn trước mặt Dư Hạo, nói: "Bọn em đều cực kỳ phục Lập Quần, kỹ thuật của cậu ấy đỉnh lắm!"
"Sát thủ bóng ba điểm đấy ạ." Lại có người nói.
Giáo viên không nói nữa, tiếp tục điểm danh.
Dư Hạo cạn lời luôn.
"Cậu lại làm thuê à?" Sau khi tan học, Chu Thăng ở trong ký túc xá dùng một ngón tay xoay bóng rổ, nói với Dư Hạo, "Chơi bóng đi."
"Không đi." Dư Hạo nói, "Tôi phải làm phiên dịch viên part time, nhiều thứ lắm rồi làm không xuể."
Hôm nay đối phương đọc xong bản dịch của Dư Hạo, cơ bản cũng coi là hài lòng, sau đó đã đem toàn bộ nội dung công việc chuyển đến, Dư Hạo vừa nhìn thấy đã lập tức muốn phát điên, hôm qua dịch bốn bài báo đã mất sáu tiếng đồng hồ, giờ click mở nội dung còn lại, bên trong có tận 1145 bài báo, cho dù không ăn không uống, cắm mặt vào dịch cũng phải hơn nửa năm.
Dư Hạo tập trung tinh thần đọc báo bằng tiếng Anh, đầu tiên đọc qua một lần, sau đó dịch từng câu từng chữ, còn phải tra cứu rất nhiều địa danh.
Y vừa quay đầu lại đã thấy Chu Thăng diện cả bộ quần áo bóng rổ, cũng không đi chơi bóng, lại ngồi ở một bên nhìn.
.
truyện đam mỹ
"Cậu đi đi." Dư Hạo nói, "Đừng để ý tôi."
Chu Thăng nói: "Không đi, chăm chỉ học tập, cố gắng phát triển.
Thầy Dư dạy thử xem nào, từ này có nghĩa là gì?"
"Đây là một địa danh, dịch từ tiếng Ý qua, đừng có lì lợm nữa!" Dư Hạo nói, "Cậu mau đi chơi bóng đi."
Chu Thăng ngồi ở bên cạnh chẳng thèm đi, Dư Hạo quay đầu lại dò xét hắn một lúc, chợt thấy Chu Thăng mặc bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ này trông rất đẹp trai, không, là cực kỳ đẹp trai, hơn nữa y có cảm giác Chu Thăng lại cao hơn rồi.
"Nhìn gì?" Chu Thăng nói, "Cứ không hiểu là lại nhìn tôi, tôi là quyển từ điển à, tôi cũng không hiểu gì đâu."
Dư Hạo mỉm cười, lại cảm thấy Chu Thăng hôm nay hình như có chút khác thường, gần suốt một tháng, hai người bọn họ đều không còn trêu đùa nhau kiểu ngớ ngẩn như thế này.
"Có phải cậu cao lên không?" Dư Hạo hoài nghi nói.
Chu Thăng đứng dậy, cởi giày bóng rổ, đi tất, đứng trước cái thước cạnh cửa sổ, nói: "Cao lên à? Không để ý."
Dư Hạo ngước mắt lên, lấy vở chống qua, nói: "Một mét tám lăm! Cậu cao hơn 5 cm rồi đó!"
Chu Thăng: "Tôi vốn dĩ đã cao 1m85 rồi, cậu thì sao? Cậu đo đi?"
Dư Hạo vội vàng phiên dịch, không định quan tâm đến hắn, nhưng lại không lay chuyển được Chu Thăng nên đành phải đứng dậy đo hẳn hoi.
Chu Thăng đưa mắt nhìn qua, cầm vở chống xuống, nói: "Vẫn là 1m76, ai bảo cậu không chịu ăn cơm tôi nấu, tự nhìn đi, có cao lên được đâu?"
Dư Hạo liếc mắt nhìn hắn: "Cậu chụp tôi xem nào? Cậu lừa tôi, chắc chắn tôi cũng phải cao lên chứ."
"Được rồi, cậu kiếm tiền tiếp đi." Chu Thăng nói, "Buổi tối ăn cái gì? Tôi đi mua đồ ăn, Phó Lập Quần không ở đây, tùy tiện ăn chút đi."
Ban đầu Dư Hạo muốn nói đừng phiền phức quá, nhưng sợ Chu Thăng lại hiểu lầm, nói: "Muốn ăn cơm niêu gà xào nấm măng đông."
"Đây là tháng mấy rồi, đi đâu tìm măng đông cho cậu." Chu Thăng nói, "Mua gì ăn nấy đi." Nói xong liền mở cửa đi luôn.
Dư Hạo ngồi dịch đến choáng váng đầu óc, mấy ngày gần đây thời tiết âm u, cả người cứ nhớp nháp dính dính, vô cùng oi bức, mọi thứ kết hợp lại khiến y đau nửa đầu.
Đến lúc chạng vạng, Chu Thăng mới trở về, không biết đào ở đâu ra một hộp măng đông, bắt đầu nấu cơm cho Dư Hạo.
Chu Thăng: "Còn dịch à?"
Dư Hạo rửa bát xong lại ngồi xuống phiên dịch, "Ừ" một tiếng, Chu Thăng nói gì đó, nhất thời Dư hạo không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Thăng liền nói: "Không có việc gì, cậu mau làm tiếp đi."
Dư Hạo nhớ lại hôm nay Chu Thăng có nói "Thương lượng" gì đó, hỏi: "Muốn thương lượng chuyện gì? Tôi không vội."
Lần trước Chu Thăng nói "Thương lượng" chính là muốn Dư Hạo dọn ký túc xá, Dư Hạo cảm thấy chắc lần này cũng là chuyện quan trọng.
"Thôi dẹp đi." Chu Thăng nhìn điện thoại, nói, "Tôi cũng chưa nghĩ ra, tôi ngủ, cậu nhỏ tiếng một chút."
Dư Hạo chỉnh tối màn hình, đánh chữ cũng nhẹ tay hơn, trong lòng y tràn ngập nghi hoặc, tối hôm qua ngủ muộn mà hôm nay hai người bọn họ đi học cũng không ngủ trong giờ, chỉ trong chốc lát sau, Dư Hạo cũng mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn Chu Thăng, đã ngủ mất rồi.
"Chu Thăng?" Dư Hạo nhẹ nhàng nói.
Chu Thăng không lên tiếng, hô hấp đều đều.
Dư Hạo thật sự chịu không nổi, nhưng căn bản dịch mấy thứ này mãi không xong ấy! Đành phải căng da đầu trùng da mắt đi pha ly cà phê rồi ngồi xuống tiếp tục làm việc, mãi đến hơn bốn giờ sáng, rốt cuộc Dư Hạo không nhịn nổi muốn nôn ra, lúc này mới khép lại máy tính, thở phào một cái.
Phòng ký túc chìm vào một vùng đen tối, Dư Hạo sờ soạng mò đi đánh răng, lúc đóng cửa ban công lại, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, đột nhiên phát hiện trong phòng xuất hiện ánh sáng không rõ ràng.
Dư Hạo: "?"
Dư Hạo nhìn khắp nơi, không phải ánh sáng đỏ của cục sạc, mà là ánh vàng ấm áp.
Y trèo lên trên thang giường, thấy tay Chu Thăng rũ xuống trước lan can, ngón tay dài mảnh khảnh khẽ cong lại, vòng Kim Ô trên