Quyển 3: Đấu trường La Mã
CHƯƠNG 75.
QUYẾT ĐỊNH
- ----------------------------------------------
Dư Hạo thở hồng hộc, đi theo sau Chu Thăng, ước chừng đạp xe phải gần 30 km, Chu Thăng thỉnh thoảng còn dừng lại chờ y, cuối cùng Dư Hạo lấy phong thái của hạng hai đến được trường học.
Dư Hạo: "Tôi...!Không được rồi."
Chu Thăng nói: "Được, thẻ là của cậu."
"Nhưng tôi không thắng mà!" Dư Hạo nổi cáu.
"Tôi nói, Thắng rồi nói, ý là Tôi thắng rồi sẽ nói, thẻ chính là của cậu!" Chu Thăng đắc ý mà nói, "Chẳng qua tôi lược bớt một từ tôi mà thôi."
Dư Hạo: "..."
"Vậy tôi cất giúp cậu nha." Dư Hạo dọc theo đường đi mà nhìn Chu Thăng lái xe ở đằng trước, lâu lâu lại chờ y đuổi theo sau, lại dừng lại, chờ y, lại tự đạp xe đi trước, chỉ cảm thấy giai đoạn này, cực kỳ mơ hồ giống như quan hệ của hai người.
"Cậu không nhìn xem bản thân có bao nhiêu tiền à?" Chu Thăng cười nói.
"Không xem!" Dư Hạo nói, "Nhất quyết không xem! Nghẹn chết cậu!"
Trong phòng ký túc xá được quét tước cực kỳ sạch sẽ, ngay cả kẽ hở đen của gạch men đều được tẩy đến trắng bệch, cánh tủ gỗ và bàn gỗ cũng được đánh sáp, giống như đồ nội thất mới tinh, chăn ga trên giường đã được đổi toàn bộ thành bốn bộ catton mới, kệ sách, tủ quần áo được sắp xếp cực kỳ ngăn nắp, chỉnh tề; tấm màn trong phòng tắm cũng được đổi theo, ngay cả bóng đèn cũng được thay thành loại 60W.
Trong phòng có thêm một cái máy điều hoà di động, bên ngoài ban công còn có một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong đổ đầy đá, đồ uống cùng bia, trên ban công còn đặt hai băng ghế nằm, bên cạnh nhiều thêm một giàn hoa, trên kệ đặt bồn hoa.
Lần này đồ uống lạnh có, khí mát cũng có, trong phòng ký túc xá không cho lắp điều hoà treo tường, loại điều hoà di động mini này thải nhiệt ra bên ngoài ban công, tuỳ rằng hiệu quả làm lạnh không thể mạnh như điều hoà treo tường, nhưng cũng đã giải quyết vấn đề oi bức ở phòng ký túc.
Dư Hạo một tay đỡ trán, cảm giác như vào trong nhà của người khác.
"Chắc là mời người sửa chữa nhỉ." Dư Hạo nói, "Thời gian có một buổi trưa mà làm nhanh như vậy, hẳn không dễ dàng."
"Cũng không biết đường mua cho cái máy giặt..." Lời còn chưa dứt, "Ầm" một tiếng, Chu Thăng không cẩn thận mà đập đầu vào bên trên cửa sổ ban công sát đất, nổi giận nói: "Cọ sạch như vậy làm gì? Muốn mưu sát nhau à!"
Đến đêm, Dư Hạo cùng Chu Thăng nằm ở trên giường, trong kỳ nghỉ hè này thực sự không có chuyện gì để làm, ngày đầu tiên chơi bời lêu lổng, Chu Thăng dẫn Dư Hạo chơi game một lúc, Dư Hạo ghi âm hai bài hát nhưng không hài lòng lại xoá đi, nghĩ thầm nhẩm tính tiền phiên dịch hình như đã tiêu gần hết rồi, giờ nên tìm công việc part time thôi.
May mà kỳ sau có học bổng, nói tương đối thì cũng dư dả xíu xiu.
Công việc phiên dịch tốt không quá dễ tìm, có quá nhiều người lừa bản thảo, Dư Hạo nhìn trên diễn đàn phiên dịch nửa ngày, bên trên không ít người đang mắng chửi lừa bản thảo, càng nhìn y càng phát khiếp.
Từ tiết kiệm thành xa hoa thì dễ, từ xa hoa về tiết kiệm mới khó, đã làm phiền dịch rồi sẽ không muốn đi làm công việc tốn sức, quả nhiên công nghệ mới là động lực sản xuất hàng đầu, việc thành thạo một nghề đặc biệt quan trọng.
Đương nhiên mặc kệ là y hay Trần Diệp Khải, bọn họ đều dựa vào một nghề duy nhất để sinh sống, mà ở trước mặt loại tư bản như Chu Lai Xuân này, một giây thôi cũng trở thành cặn bã.
Đến 9 giờ thì chuông reo, mẹ Chu Thăng gọi điện thoại đến phòng ký túc xá, Dư Hạo nhận, nghe thấy Chu Thăng ở trong phòng ký túc, mẹ Chu hỏi han, thuận tiện chúc con trai sinh nhật vui vẻ, Chu Thăng chỉ trả lời qua loa là đã biết.
"Khi nào về nhà đây?" Mẹ Chu nói, "Dư Hạo, cùng về đây đi!"
Dư Hạo đành phải theo Chu Thăng nói: "Còn phải thi đấu ạ."
"À à, được được được! Thi đấu ở chỗ nào? Bọn dì qua xem!"
"Đừng có phiền." Chu Thăng đã không muốn nói chuyện, Dư Hạo đành phải nhỏ giọng mà "Vâng" "Được ạ", trả lời điện thoại của mẹ Chu.
Mẹ Chu bắt đầu nhớ lại ngày đó khi sinh Chu Thăng ra, một cuộc điện thoại gọi hơn một giờ mới tắt.
"Ngủ?" Chu Thăng nói, "Nghĩ kỹ muốn đi chơi chỗ nào chưa?"
Dư Hạo: "Chưa nghĩ ra."
"Vậy nghĩ tiếp đi." Chu Thăng cầm lấy xiên phơi quần áo dựa vào đầu giường, thọc xuống công tắc tắt đèn điện, "Ngủ." Một phòng tối đen, lần đầu tiên Dư Hạo ở trong phòng ngủ thoải mái đến như vậy, việc này thực sự phải cảm ơn tiền của Chu Lai Xuân.
Trần Diệp Khải: 【 Đã về chưa? Điều hòa có thể làm lạnh không? 】
Dư Hạo: 【......】
Trần Diệp Khải: 【 Sao thế? 】
Dư Hạo: 【 Anh mua à? 】
Trần Diệp Khải: 【 Đầu tuần trước đặt trên mạng, hôm nay mới ship hàng đến ký túc xá bọn em, tặng quà sinh nhật Chu Thăng luôn, thấy có bốn dì đang dọn vệ sinh, tài xế nhà Chu Thăng nói đi mua cái tủ lạnh nữa.
】
"Điều hoà là Khải Khải mua." Dư Hạo nói.
"Biết rồi." Chu Thăng xuất thần mà nhìn wechat.
Ánh sáng trên điện thoại phản chiếu từng khuôn mặt của Dư Hạo cùng Chu Thăng, ở trong bóng tối, Chu Thăng đột nhiên thở dài, ném điện thoại sang một bên.
"Add Cảnh Nhã chưa?" Dư Hạo nghiêng đầu, hơi ngẩng đầu hỏi hắn.
Chu Thăng không trả lời, chỉ lẳng lặng mà nằm, Dư Hạo thì tiếp tục lướt điện thoại di động.
Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Chu Thăng lại nói: "Không add, không muốn quan tâm.
Rõ phiền, muốn đi tắm trăng."
Đêm khuya mọi âm thanh đều yên ắng, có nhiều phiền não cùng lo âu thì kiểu gì cũng sẽ bị phóng đại, cái gọi là người không có nỗi lo xa, ắt sẽ có ưu tư gần, trước khi thi cuối kỳ, Dư Hạo cũng thường nghe thấy Phó Lập Quần nằm ở trên giường rên "Haiz" một tiếng, đau đầu về việc rớt tín chỉ thì phải làm sao bây giờ, về nhà sẽ bị mắng chết thôi.
Phòng ký túc xá nam sinh dường như vẫn luôn là như thế, ban ngày chơi đùa vô cùng vui vẻ, rồi đến buổi tối trước khi đi ngủ, cảm giác buồn bực kia lại như hình với bóng lặng lẽ ập đến, giáo viên trên lớp sức khỏe tâm lý khi tám chuyện trên trời dưới đất đã đề cập, đây là tâm lý áy náy của nội tâm đối với lối sống lãng phí thời gian.
Một khi cảm thấy ban ngày không làm được việc gì nên hồn, cuộc sống không có mục tiêu, buổi tối trước lúc đi vào giấc ngủ sẽ sinh ra cảm xúc bức bối, suy nghĩ phiền não cùng hối hận, tóm lại là cảm thấy bản thân chính là đồ phế vật, thức khuya lại càng tăng thêm một bước phóng đại cảm xúc tiêu cực này.
Nhưng thật ra Dư Hạo rất ít bị cảm xúc này dày vò, chỉ là hiện tại phải dốc hết sức lực để sống, tạm thời không thể nghĩ đến những vấn đề cấp cao hơn trong nhu cầu của Maslow [1] đi.
[1] Tháp nhu cầu của Maslow
"Hôm nay không có ánh trăng."
"Hửm?"
Lại là ba phút trầm mặc lâu thật lâu, cuối cùng Chu Thăng ở trong bóng tối nói: "Cậu cảm thấy mười năm sau, chúng ta sẽ như thế nào?"
Dư Hạo không trả lời, nhưng vấn đề này của Chu Thăng, bắt đầu mở ra suy nghĩ trong đầu y, tầm mắt của y di chuyển từ trên màn hình điện thoại ra bốn phía không trung tăm tối, sắc mặt mang theo vẻ mờ mịt.
"Chúng ta sẽ tách ra à?" Chu Thăng nói.
"Có lẽ thế." Dư Hạo đáp, một cỗ bi thương khó tả bỗng nhiên ập đến, bao trùm lấy y, y không đành lòng suy nghĩ nhiều —— đại học chỉ cần học bốn năm, trải qua bốn năm, y cùng Chu Thăng, Phó Lập Quần, tình bạn cũng phải, tình yêu cũng thế, đều sẽ tách ra.
Chu Thăng: "Tôi suy nghĩ nghiêm túc một chút."
Dư Hạo nói: "Có thể đừng tàn nhẫn như vậy không?"
Học xong bốn năm, bạn bè cùng người yêu ít nhiều cũng sẽ đường ai nấy đi, có người ở lại thành phố, có người đi đến Bắc Thượng Quảng Thâm (Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến), có người xuất ngoại, có người lại học nghiên cứu sinh, có lẽ vẫn sẽ duy trì liên lạc, nhưng mà, tình huống cùng đứng dưới mái hiên sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Trên đời chẳng có bữa tiệc nào mãi không tàn, mỗi người đều sẽ thành gia lập nghiệp, xây dựng gia đình, liên lạc cũng càng ngày càng ít đi, phân hóa tầng lớp, cảnh ngộ nhân sinh giống như cách biệt cả một chân trời, bạn học khi tụ họp cùng nâng ly cụng chén với nhau, chung quy lại cũng thành người lạ, việc duy nhất khi nhắc đến mà lặp đi lặp lại, cũng chỉ là ký ức mơ hồ vấn vương từ năm xưa.
Cuộc sống đôi khi thực sự giống như giấc mộng, Dư Hạo thầm nghĩ, có rất nhiều thứ dần dần rồi sẽ phai nhạt đi, bao gồm cả cái đêm hè mát mẻ này.
"Cho nên." Chu Thăng nói, "Tôi muốn nghiêm túc thảo luận cùng cậu một chút...!Cậu xem gì đấy?"
Dư Hạo vẫn đang lướt điện thoại, rồi lại tiếp tục, tâm đã không đặt trên điện thoại di động, cũng không đặt trên lời Chu Thăng.
"Không có gì." Tâm trạng Dư Hạo hôm nay không ổn lắm, đặc biệt sau khi y hạ quyết định kia xuống, nhanh quá đã 12 giờ rồi, sinh nhật Chu Thăng phải kết thúc thôi.
Chu Thăng liền hướng mắt nhìn lên trên điện thoại Dư Hạo, Dư Hạo nói sang Chu Thăng: "Tôi đang nhắn tin trao đổi qua lại ấy mà."
Chu Thăng: "Trao đổi cái gì?"
Dư Hạo: "Trao đổi với nam sinh để tìm bạn trai."
Chu Thăng: "..."
Dư Hạo cho Chu Thăng xem, bên trên là mấy cái tin nhắn, Chu Thăng lập tức ngồi dậy, hỏi: "Cậu đăng ảnh chụp lên rồi hả? Mau xoá đi!"
Dư Hạo nói: "Không đăng, tôi chỉ đăng mấy ảnh có thông tin thôi, bọn họ đều trả lời tôi rồi."
Chu Thăng click mở từng cái tin nhắn, nội dung bên trên đều là chào hỏi, Dư Hạo nói: "Không có gì hay đâu, trả tôi đi."
Dư Hạo quan sát biểu tình của Chu Thăng, Chu Thăng cầm điện thoại lật xuống, biểu tình giấu vào trong bóng tối, nói: "Sao cậu đột nhiên lại đi tìm bạn trai."
Dư Hạo: "Trước đã có kế hoạch này rồi á."
Chu Thăng ngồi, Dư Hạo nằm, ở bên trong đêm tối này, hai người đều không nói chuyện, Dư Hạo nói: "Chu Thăng?"
"Được thôi." Cuối cùng Chu Thăng nói, "Cậu thích là được."
Dư Hạo nhớ tới ngày đó ở Chichen Itza, y đối thoại với Chu Thăng.
"Cậu ở trong mộng trên núi Thiên Thanh đã nói..."
"Tôi nhớ rồi." Âm thanh của Chu Thăng cực kỳ lạnh nhạt, "Không cần cậu nhắc nhở.
Cho nên tôi nói cậu thích là được."
"Trả điện thoại cho tôi." Dư Hạo nói.
Chu Thăng đưa điện thoại tới, nằm xuống, nhất thời hai người đều không nói chuyện với nhau, Dư Hạo biết Chu Thăng chắc chắn sẽ ghen, nhưng dù sao chuyện này cũng phải chấm dứt.
Trước kia Dư Hạo vẫn luôn không muốn làm đến bước này, nhưng gần đây y thích Chu Thăng lắm rồi, không lừa gạt được bản thân mình nữa; thứ hai là nếu không buông xuống được, nói tới việc tìm kiếm đối tượng mới cũng không công bằng với người ta.
Nhưng ở ngay hôm nay, sau khi nghe Chu Lai Xuân nói xong, Dư Hạo ý thức được bản thân không thể tiếp tục như vậy, chính mình lăn lộn như thế, sẽ càng làm hại Chu Thăng.
Loại tình cảm này mặc kệ Chu Thăng có đối đãi như thế nào, đối với bọn họ mà nói, đều sẽ không có bất kỳ khả năng với kết quả gì.
"Tôi ngủ." Chu Thăng nói.
"Ngủ ngon, Tướng Quân." Dư Hạo nói.
Dư Hạo buông di động, thở dài thật nhẹ, thật nhẹ, giờ phút này, y cảm nhận được một loại khổ sở khủng khiếp.
Tựa như dãy núi sụp đổ đè nặng trong lòng y, nếu không bị vòng Kim Ô phong ấn, y nghi ngờ mộng cảnh của mình lúc này nhất định đã phủ kín mây đen rồi, sấm chớp loé lên, mưa to tầm tã trút xuống.
Cảm giác này so với việc tỏ tình Lưu Bằng Hiên mà bị đối phương đáp trả bằng một quyền lại càng đau hơn, một quyền của Lưu Bằng Hiên đánh ở