Chu Thăng: "!!!"
Dư Hạo: "Sao không nói sớm?!"
"Quên mất." Âu Khải Hàng nói, "Nhìn thấy bọn anh, một chút cũng không nhớ tới."
Chu Thăng lập tức choáng váng: "Sao lại thế này? Nói rõ ràng!"
Dư Hạo: "Mau trở về hiện thực đi!"
"Bình tĩnh." Chu Thăng lập tức nói, "Thời gian trong mộng đều chậm hơn so với hiện thực, em ngủ ở trên xe rồi?"
Trái lại Âu Khải Hàng rất bình tĩnh, nói: "Buổi sáng em xin nghỉ không đến trường, sau bữa trưa mới ra cửa, lập tức có người bịt kín mũi em, muốn lấy túi trùm lên đầu em.
Ban đầu em giả vờ để cho bọn họ đưa em đi, làm cho bọn họ không ngờ tới việc nửa đường đột nhiên em sẽ đánh trả, em lột túi trùm đầu xuống,định giải quyết bọn đấy chỉ trong chốc lát, nhưng dược tính phát tác nên đánh không nổi, thế là em lại bị bọn họ lên một chiếc xe..."
"Có nhớ biển số xe không?" Dư Hạo khẩn trương nói.
"Không chắc." Âu Khải Hàng nói, "Em thấy rồi, nhưng biển số xe không nhớ rõ lắm, chắc là cái này."
"Em bị bắt cóc mà còn bình tĩnh như vậy?" Dư Hạo quả thực dở khóc dở cười.
Âu Khải Hàng cười nói: "Không phải bọn anh bảo em bình tĩnh à?"
Âu Khải Hàng là đai đen Tae Kwon Do, muốn chế phục cậu không dễ dàng như vậy, lại còn bị cậu nhìn thấy biển số xe.
"Em cảm thấy xe sẽ đi về hướng nào?"
"Lên đường cao tốc." Âu Khải Hàng nói, "Trên đường dừng một lần ở trạm thu phí, em nghe thấy âm thanh Xin cầm thẻ...!Đại khái cách nhà em khoảng 20 phút."
"Chờ bọn tôi." Chu Thăng nói.
Dư Hạo lập tức ấn một tay ở trên trán Âu Khải Hàng, lập tức thế giới mộng cảnh ầm ầm biến mất, hai người trở lại hiện thực, đồng thời mở mắt ra.
Chạng vạng 6 giờ, trong phòng ký túc xá kéo rèm cửa chắn sáng, Phó Lập Quần đang cẩn thận ăn cơm hộp, đeo tai nghe theo dõi mùa mới của《 Cái xác không hồn 》, lúc đang xem cực kỳ chăm chú nhập tâm, không dám thở mạnh thì ——
"A!"
Chu Thăng cùng Dư Hạo ở sau lưng đột nhiên hét to một tiếng, như bệnh nhân hấp hối sắp chết bật dậy.
Phó Lập Quần suýt chút nữa bị doạ đái ra ra quần, cơm cà ri bị đổ nghiêng ra một bên, văng tung toé hết lên, cả người hắn run rẩy, nhìn hai thằng bạn cùng phòng.
Chu Thăng giật lấy điện thoại cấp tốc gọi cho Hoàng Đình, Dư Hạo xoay người xuống giường suýt chút ngã lăn ra, đứng dậy đi tất, lớn tiếng nói: "Cảnh sát không ai theo dõi em ấy sao?"
"Tra biển số xe!" Chu Thăng hô sang phía bên kia điện thoại, "Âu Khải Hàng bị bắt cóc, đã chia sẻ qua Wechat cho anh!"
Phó Lập Quần dán người vào góc tường, run bần bật, nhìn Dư Hạo mặc quần đùi đi giày, Chu Thăng nhảy xuống giường: "Điện thoại của Khải Khải không ai nhận!"
Phó Lập Quần: "............"
"Anh trai, mày về khi nào đấy?" Chu Thăng hỏi.
Trong mắt Phó Lập Quần còn rằng rằng hai người đột nhiên bị quỷ nhập xác, nói: "Hai bọn mày không sao chứ?"
Dư Hạo nói: "Bây giờ thầy Trần không phải lên lớp!"
"Bị bắt cóc?" Phó Lập Quần thử thăm dò Dư Hạo, "Việc gì vậy?"
"Em gọi điện cho anh ấy!" Chu Thăng nói, "Anh ấy nhất định sẽ nghe!"
Dư Hạo bắt được di động, gọi điện thoại cho Trần Diệp Khải, quả nhiên nhận, Trần Diệp Khải nói: "Sao vậy? Anh đang trong cuộc họp..."
"Chờ, chờ...!Tìm thầy Trần làm gì? Chu Thăng, anh tìm anh ấy làm gì?"
"Bảo anh ấy lái xe ra, đợi chúng ta ở cổng sau trường học!"
Chu Thăng đi giày xong, mở cửa, lao như gió xông ra ngoài, Phó Lập Quần đã đổi xong áo thun, nói: "Chờ tao một chút!"
"Chìa khoá!" Dư Hạo xoay người chạy vào phòng ký túc cầm chìa khoá, đuổi theo sau Chu Thăng.
Phó Lập Quần cùng Chu Thăng phi như bay, Chu Thăng nói: "Anh trai, mày đừng theo! Quá nguy hiểm!"
Phó Lập Quần: "Tao đương nhiên phải đi theo bọn mày."
"Không có cờ thưởng!"
"Đùa cái đéo gì!" Phó Lập Quần giận dữ hét, "Bọn mày là anh em của tao, tao có thể mặc kệ sao?"
"Hôn một cái!" Chu Thăng cười nói.
"Anh trai hôn một cái nè!" Dư Hạo cũng cười nói.
Trần Diệp Khải lái Mercedes Benz đỗ ở cổng sau trường, Chu Thăng kéo cửa ghế lái phụ, thắt đai an toàn, Trần Diệp Khải nói: "Sao thế?"
Dư Hạo: "Bản án quan trọng như vậy, mọi người ai cũng nhìn chằm chằm, tại sao không có người nào bảo vệ Khải Hàng?"
Chu Thăng: "Thủ tiêu đầu mối chứ sao! Làm gì còn khả năng nào khác?"
Đột nhiên Dư Hạo nghĩ thông suốt một việc —— Âu Khải Hàng đang bị theo dõi chặt chẽ, chắc chắn sẽ có người chịu trách nhiệm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu ta.
Bị bắt trói đi như vậy, chứng minh cho điều gì?! Chỉ sợ tất cả những việc này đều là âm mưu từ trước!
Dư Hạo cùng Phó Lập Quần ngồi ở ghế sau, Chu Thăng nói: "Đi về phía này, lên đường cao tốc!" Nói xong định vị điện thoại cho Trần Diệp Khải, nói tiếp, "Dư Hạo, để ý điện thoại của Hoàng Đình!" Sau đó lại bắt đầu gọi điện thoại.
Trần Diệp Khải cũng không hỏi, Chu Thăng kết nối được điện thoại, nói về phía bên kia: "Ông già, mau phái tài xế, mang ba thằng tay chân [1], phi con xe ra đây, chờ trên đường cao tốc Dĩnh Tân, đừng hỏi tại sao! Nhanh!"
[1] Tay chân ở đây chỉ lũ côn đồ tay sai.
"Tay, tay chân..." Dư Hạo vẫn là lần đầu tiên nghe được cuộc thảo luận nghiêm túc về "Tay chân" ở hiện thực.
Hiển nhiên ở bên kia cũng không có khả năng hiểu được ngay, Chu Thăng đành phải nói: "Thằng oắt con kia bị bắt cóc!"
Dư Hạo nhận điện thoại của Hoàng Đình, Hoàng Đình nói: "Bọn em ở chỗ nào? Anh đang điều tra video giám sát trong tiểu khu, video giám sát đã bị xóa rồi, em ấy không đến trường học cũng không về nhà, anh chưa thông báo lên Thị Cục..."
Dư Hạo nói: "Rốt cuộc là người nào xuống tay?"
Chu Thăng lại đang gọi điện thoại, đáp: "Thị Cục phái người giám sát cậu ta, bị bắt ngay dưới mí mắt như vậy, chắc chắn có nội gián."
Phó Lập Quần: "Sao anh không trông coi thằng nhóc kia?"
"Thị Cục tiếp nhận, anh trông coi thế nào? Nói thừa hai câu cũng sẽ khiến bọn họ nảy sinh nghi ngờ." Hoàng Đình nói, "Không nghĩ tới chó cùng rứt giậu như vậy, anh lái xe đến cổng vào đường cao tốc, rồi sẽ tìm bọn em để tụ hợp."
"Không nên đánh thức em ấy," Trần Diệp Khải nói, "Bị đánh thức sẽ không biết được em ấy đang đến chỗ nào rồi."
Dư Hạo: "Bị bịt kín đầu rồi, em ấy cũng không biết mình tới chỗ nào."
Chu Thăng lập tức ném một ánh mắt ngăn Trần Diệp Khải lại, Trần Diệp Khải nhớ tới Phó Lập Quần vẫn còn ở ghế sau, liền nói sang chuyện khác: "Ngồi chắc vào." Sau đó đạp một chân ga, bắt đầu tăng tốc.
Trần Diệp Khải đi đường tắt về phía cao tốc, phi xe cực nhanh, lại vô cùng vững tay.
Phó Lập Quần nói: "Khải Khải, kỹ thuật lái xe của anh đỉnh thật."
"Cảm ơn." Trần Diệp Khải nói, "Tại sao bạn của mấy đứa lại bị bắt cóc?"
"Chuyện này nói ra thật sự quá dài." Dư Hạo nói.
Từ trường học đến đường cao tốc Dĩnh Tân không tới mười km, sắc trời tối tăm, Trần Diệp Khải nói: "Nói nghe thử xem nào?"
Dư Hạo liền một năm một mười mà nói, chỉ tới đoạn giấc mộng kia liền dừng, Trần Diệp Khải đại khái cũng hiểu được, thở dài, Phó Lập Quần lại nói: "Sao bọn mày lại biết thằng đấy bị bắt cóc?"
Chu Thăng đã sớm nghĩ kỹ, đáp: "Dư Hạo hẹn với thằng nhóc đấy một cái ám hiệu trên Wechat."
"À..." Trong lòng Phó Lập Quần vẫn còn sợ, nói, "Mày nói như thế [2], làm tao sợ chết khiếp."
[2] Ở đây hình như tác giả type nhầm thành "Tôi nói thế"
Dư Hạo bổ sung thêm: "Lúc ấy tôi vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy Wechat cũng bị doạ." Hoàng Đình lại gọi điện tới nữa, lần này y mở loa ngoài, để cho mọi người dễ dàng trao đổi.
Trần Diệp Khải đến cổng vào đường cao tốc, nói: "Bọn em xác định là chỗ này?"
Hoàng Đình nói: "Anh thấy xe của Nicky rồi, anh đi theo sau bọn em, lái xe nhớ chú ý an toàn."
Chu Thăng cũng có chút không xác định, hít sâu một hơi: "Không chắc lắm, đánh cược một phen đi, có khả năng nhất chính là con đường này, em chấp nhận chọn sai."
Trần Diệp Khải nói: "Trên lý thuyết nếu anh muốn bắt cóc một người, nói không chừng sẽ lượn quanh thành phố vài vòng." Nhưng anh vẫn phi lên đường cao tốc, Dư Hạo lại nói: "Chắc chắn bọn họ sẽ phối hợp nghiêm mật với nhau, không để cho bất kỳ kẻ nào thấy được chiếc xe bắt cóc Âu Khải Hàng đâu, đi lòng vòng không phải lựa chọn tất yếu."
"Vậy phải xem mục đích của bọn hắn." Trần Diệp Khải bẻ tay lái, lên cao tốc, nói, "Nếu không đi lòng vòng, thì tình cảnh của em ấy sẽ tương đối nguy hiểm."
Chu Thăng nói: "Ừ, cho nên em mới nói là chấp nhận chọn sai."
Dư Hạo hỏi: "Vì sao?"
Hoàng Đình đáp: "Bởi vì bọn họ tính giết người diệt khẩu, không định thả thằng nhóc kia ra, cho nên không cần phải vòng vèo trong thành phố làm gì, Nicky, cậu có thể nhìn thấy xe không?"
Trần Diệp Khải nói: "Miễn cưỡng thì có thể, nếu không nhớ lầm biển số xe."
"Đi lên phía trước." Phó Lập Quần nói, "Em giúp anh quan sát xe bên phải."
Chu Thăng nói: "Khải Khải, chắc chắn phải chú ý an toàn."
"Đương nhiên rồi." Trần Diệp Khải nói, "Tin tưởng kỹ thuật của anh, tốt xấu gì trước đây anh cũng từng lao một đường qua rừng mưa nhiệt đới tới."
Hoàng Đình nói trong điện thoại: "Lão tài xế, dựa vào cậu."
Dư Hạo: "Trời mưa rồi."
Trong bóng đêm, Trần Diệp Khải mở đèn pha ô tô, lập tức phía trước sáng như tuyết, mưa to tầm tã, tầm nhìn càng trở nên mơ hồ.
Nhưng ánh sáng mạnh vọt tới, giống như sức mạnh của thần chỉ đường, giống như lúc toàn bộ vũ trụ hỗn độn nổ tung để khai thiên lập địa.
Nước mưa dưới ánh đèn chiếu rọi gần như liên tục va đập vào nhau, sau đó lại tách ra thành hàng vạn vì sao, vô số chiếc xe chạy xuyên qua đường cao tốc, mỗi chiếc xe đều có rất nhiều câu chuyện xưa cũ, vô vàn cuộc sống riêng.
Mới đầu Trần Diệp Khải còn chưa để ý tới xe xung quanh, Chu Thăng thì ở bên cạnh căn cứ vào tốc độ đi trên đường cao tốc để tính toán, khoảnh khắc tỉnh lại cách thời gian bây giờ, chiếc xe bắt cóc Âu Khải Hàng ít nhất đã đi được 70 km.
Xe Chu Lai Xuân phái cũng đã lên đường cao tốc, Chu Thăng trực tiếp gọi cho tên tài xế kia, bảo hắn chạy theo xe Mercedes Benz.
Trần Diệp Khải: "Ngủ một lát đi? Có tình huống mới anh sẽ gọi em."
"Anh gọi mấy cuộc điện thoại, bọn em đừng hé răng." Hoàng Đình nói ở trong điện thoại.
Một cái điện thoại của Hoàng Đình mở loa ngoài để liên lạc với bọn họ, một cái điện thoại khác thì bấm số tìm đồng đội, thế mà đang nói chuyện phiếm, hỏi đối phương buổi tối có đi hát K hay không.
Chu Thăng quay đầu lại nhìn vào mắt Dư Hạo, Dư Hạo bỗng nhiên hiểu rõ, Hoàng Đình đang thử đồng đội của anh.
Sau khi cúp điện thoại, nghe được âm thanh bên kia của Hoàng Đình cực kỳ lo lắng: "Quá khó, cũng không có cách nào thông báo cho bên cổng vào đường cao tốc chặn xe, rất dễ để lộ tin tức, chẳng may kẻ địch nhận được tiếng gió..."
Trần Diệp Khải nói: "Nhiều kẻ địch như vậy?"
"Ừ." Hoàng Đình nói, "...Thử xem bên kia."
Hoàng Đình lại tiếp tục gọi điện thoại, ở bên kia truyền đến một tiếng "Alo" của phụ nữ, Hoàng Đình nói: "Chuyển máy cho thầy Bạch giúp tôi." Sau đó lại nói: "Tình huống mở, xin ngài nghe tôi báo cáo." Nói xong thuật lại toàn bộ tình hình đã giản lược hội báo lên, cuối cùng nói: "Trong Cục có nội gián, không thể thông tri để bên cổng vào đường cao tốc chặn xe, sợ rút dây động rừng, chỉ có thể đuổi theo như vậy."
Một giọng nam vang lên: "Đã biết, tôi sẽ lập tức thông báo người đến phối hợp với các anh."
Hoàng Đình đáp: "Rõ."
Giọng nam kia nói: "Phải nghĩ mọi cách bảo vệ an toàn cho đứa trẻ này."
Khi nghe được lời này, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Hoàng Đình cúp điện thoại, giọng nói mang theo mỏi mệt: "Chỉ là một thằng nhóc học sinh cấp 3 mà thôi, có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không? Đến các giáo viên trường đó còn tự viết thư cầu xin cho em ấy, hy vọng có thể giảm nhẹ phán quyết!"
"Lên, chúng ta có thể thắng! Cảnh sát Hoàng, thay ánh trăng trừng phạt bọn hắn." Trần Diệp Khải không chút quan tâm nói, một câu làm cho tất cả mọi người cười ha ha.
"Nếu có thể thông tri cho bên cổng vào đường cao tốc thì tốt hơn nhiều rồi." Hoàng Đình nói, "Chó cùng rứt giậu, không chừng vẫn thu được tiếng gió gì đấy."
"Địa phương chơi cùng trung ương, chơi hết mức.
[3]" Trần Diệp Khải ngược lại rất rõ ràng.
[3] Ý là bên cục cảnh sát của HĐ là địa phương mà dám đấu với bên đầu não trung ương.
"Thầy Trần," Hoàng Đình lại nói