Tình trạng Địa Giao hiện tại, Hàn Phi dùng Thú Ngữ có thể trực tiếp trò chuyện, Y cười khẩy hỏi: - Tốt không?
Địa Giao phấn khởi: - Bẩm ổn, nơi này rất rộng rãi.
Hàn Phi thoáng lẩm bẩm:
“Bảo Linh Lầu dùng trận pháp tiềm không tương tự phương thức luyện chế Giới Chỉ, Ngọc Thạch cấp tám khảm lên đồ hình này sức chứa vật chết rộng tám dặm vật sống hai dặm, chiều cao một trăm năm mươi trượng, độ bền ba trăm năm, ngặt nỗi Linh Khí khá cằn cỗi, điều kiện hiện tại chỉ dùng được cách để nó thường xuyên ra vào hút đầy một bụng.”
Gật đầu căn dặn:
- Không chỉ ở bên trong, có thể miễn cưỡng ra ngoài đừng cách xa hơn Bảo Linh Lầu hai dặm, nếu vậy Linh Hồn của ngươi sẽ không được bảo vệ tốt.
Nói một đằng trong lòng lại định lượng sức mạnh của Yêu Hồn:
“Tuy bản thể nó không còn, linh lực vẫn ở mức Địa Sư Cảnh tầng năm, tập hợp tam hệ bản nguyên công kích Địa Sư Cảnh tầng ba trở lại không thành vấn đề khó khăn gì, có điều toàn lực lại không thể điều động được mấy lần.”
Địa Giao kích động, không kiềm được lẩm bẩm:
- Ta ra được bên ngoài? Nhằm lúc bắt gặp Yêu Hồn cấp thấp, liền một ngoạm nuốt vào.
Dứt câu nó thè ra cái lưỡi dài bốn mét lê một vòng mép miệng tựa thói quen khi nghĩ đến xắp được ăn gì đó.
Hàn Phi bật cười:
- Cho ngươi tự do ra vào, ở chỗ này hộ pháp cho ta, có ngoại địch phiền nhiễu liền ngăn lại.
Địa Giao quả quyết: - Đại nhân, xin yên tâm!
Hàn Phi không nói thêm, mở lớn Đồ Văn hệ Mộc, một tầng quang huyễn thanh sắc tán ra trăm thước lơ lửng lên trên đỉnh đầu cách năm trượng, mặt trên xuất hiện hơn trăm cái lốc xoáy, thu vào lực hút cường đại.
Sau lần náo loạn Tổ Địa của Bạch Gia, Y rút kinh nghiệm về công dụng loại hình Công Pháp này, đã cải tiến lên tối đa điểm lợi.
Thời gian nửa nén nhang sau, sương mù thanh sắc nhạt đi chín phần, mấy vạn sinh linh Mộc hệ hỗn loạn, tốp thì lăng xăng chạy tới chạy lui tốp thì bò lổm ngổm tránh né lẫn nhau.
Văn Hào lão bên ngoài tĩnh tọa mới đó cơ thể đã cứng đơ như một khối tinh thiết hình người, không chú mục đến điểm khác biệt phía sau.
Trong linh hồn Hàn Phi lúc này đã mọc lên một quang trụ thanh sắc bán kính nửa thước cao bảy trượng.
Khẽ mở mắt thoáng nhìn quanh, Hàn Phi giật nảy mình vì bản thân như vừa rớt vào chính giữa bộ lạc đang tụ tập mấy vạn con dân Mộc Tinh, bọn hắn bao vây Y lại ném ánh mắt về phía này tựa tóm cổ tên trộm chờ hội ý xong sẽ đem đi hành quyết.
Hắn chép miệng nhếch mép cười trừ, lại bất ngờ xuất Linh Nhãn tản sát khí nồng đậm đánh sập cả thảy cái nhìn kia, tay phải chộp lấy Thạch Phù, tay trái phóng tàn ảnh Phi Đao, điểm chân hướng cồn đất chứa đựng đại thụ bay tới.
Trong cái nháy mắt này mấy vạn Mộc Tinh oán độc nhìn theo bóng lưng Y.
Đối với bọn hắn Đại Mộc Linh Nguyên kèm với hồ nước là tồn tại sùng kính, tồn tại của Thần, trái tim của Tổ Địa.
Đến gần bờ hồ bọn hắn cũng không dám.
Bây giờ lại trơ mắt nhìn ngoại nhân đặt chân lên, cùng vào lúc này mười hai nhánh cây của Đại Thụ run rẩy, trên ngọn cao trong các tán lá phun ra mấy đám sương mù xanh ngắt.
Mấy vạn Mộc Tinh trên bờ hành lễ quỳ bái, chỉ trong chớp mắt mấy dặm nơi này đã bị sương mù xanh nuốt trọn lần nữa.
Hàn Phi thoáng nghĩ:
“Đại Linh Nguyên Mộc này vậy mà cảm ứng được khí lưu khu vực biến đổi, tự động tản mác Linh Mộc Nguyên Khí bổ sung sao?”
— QUẢNG CÁO —
Event
Hắn để Thạch Phù một bên, tiếp tục mở ra Đồ Văn Ngoại Thu Mộc Hệ, qua nửa canh giờ Đại Linh Nguyên Mộc tựa khô héo toàn thân lại run lên, lần này kịch liệt gấp năm lần đợt đầu nhưng cũng chưa đầy một lần hít thở tự trở về hiện trạng sung mãn nhất.
Lại qua thêm một canh giờ, động thái Đại Linh Nguyên Mộc như cũ chỉ tăng độ rung lắc nhiều hơn trước, Mộc Khí Quang Trụ trong Linh Hải của Y đã to tám mươi mét cao hai trăm trượng.
Quan sát điểm khác biệt, màu nước trong hồ nhạt đi, một khắc sau từ trong lòng hồ nổi lên một màu xanh đậm trở lại.
Hàn Phi động dung: “Bên dưới có huyền cơ!”
Thu Bảo Linh Lầu, lao thân lặng xuống.
Mà Địa Giao từ lúc được tự ý rời đi, phấn khởi quên cả phải hộ pháp, nó nằm hóng mát trên một phiến đá lớn, thời điểm Hàn Phi thu Thạch Phù nó liền bị lực hút của Thạch Phù trói buộc lôi ngược trở về trước khi Hàn Phi chìm hẳn vào trong nước.
Men theo rễ cây đan chắt chéo vào khối Thạch Thổ, độ sâu hai ngàn thước vẫn chưa thấy đáy, bốn mặt đều có Thạch Động mạch nước ngầm ra vào tạo thành hai chiều thủy lưu trong lòng hồ, khéo léo tránh né lại xuống thêm ngàn thước mới phát hiện xa xa bên dưới một điểm sáng lờ mờ.
Hí hửng thoáng qua:
“Địa Nguyên Linh Mạch? Linh Nguyên Mộc bên trên không phải Dị Bảo hiếm hoi, mà là do Địa Nguyên Linh Mạch uẩn dưỡng mấy vạn năm hình thành.”
Sức ép gia tăng đến từ Thủy Linh Nguyên Mộc, Hàn Phi câu thông Địa Giao từ Bảo Linh Lầu phát ra lực lượng tạo một quang cầu bọc lấy Y, hắn đem Bảo Linh Lầu để ngay trong ngực áo.
Địa Giao cất lời phấn khởi:
- Đại nhân, thông thường ta kị hệ Thủy, nay có mặt ở đây, cảm giác phiêu lưu thật kích thích.
Hàn Phi nhàn nhạt giới thiệu:
- Bảo Linh Lầu ngũ hành bất xâm, ngươi ở trong yên tâm thưởng thức, bất quá linh lực khi tác động ra ngoài giảm mất năm thành.
Có tầng bảo vệ của Địa Giao, Hàn Phi dễ dàng vượt qua mấy tầng đại thủy đối lưu, ngang qua mấy đại thạch động u tối, Y nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi đem một tia linh lực thăm dò xem, mấy hang động kia thông đi đâu.
Phải chăng bên trong có Bảo?
Địa Giao há miệng phun ra mấy tiểu Xà quang sắc mỗi con dài tầm mét rưỡi ọt ẹt lúc lắc như lăn quăn vào trong từng thạch động, bọn chúng càng đi xa có vẻ giống mờ nhạt tan biến dần, vài nhịp thở sau, Địa Giao khẩn trương báo cáo:
- Đại nhân, thạch động kia bảy phần là ngõ cụt chứa đựng hài cốt Thủy Thú, dường như đã trải qua năm tháng khá dài, ta khó phân biệt được cấp giai của chúng.
Hai thạch động còn lại, thông đến đâu ta cũng tra không rõ.
Hàn Phi điệu ngữ bỡ ngỡ:
- Tính bằng linh lực của người cũng tra không thấu?
Địa Giao lễ độ:
- Đúng vậy đại nhân, khi ở dưới nước giới hạn linh lực của ta xa nhất là một trăm năm mươi dặm.
Hài cốt của Thủy Thú càng vào sâu phát hiện càng nhiều, có đến chín phần là Mộ Địa Thuỷ Tộc cao giai.
Một động khác thoáng đãng sạch sẽ lại cho ta cảm giác thạch động đó ta vào chưa hết một phần ngàn độ dài.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hàn Phi đánh dấu từng nơi theo miêu tả của nó xong lại ngẫm nghĩ:
“Mộ Địa Thủy Thú cao giai chắc hẳn đồ tốt không ít, lúc này không tiện đi xem kĩ, Thạch Động dài vô tận kia rốt cuộc bên trong có gì thú vị.
Áp lực nước chỗ này không có tu vi Đại Đạo Cảnh cửu tầng khó tìm đến, nhưng không lẽ xưa giờ Địa Sư Cảnh trở lên cũng chưa từng ghé qua.”
Xuống thêm ba ngàn thước, ánh sáng kia cuối cùng cũng lộ rõ hình dạng là vật thể bị che giấu bên trong một màn chắn kết giới, Hàn Phi tạo một Đồ Án mở ra cánh cửa nhỏ đi vào trong.
Nơi này là một không gian khô ráo, bốn mặt đều có chiều dài khoảng năm dẫn, mặt nước trên đỉnh đầu khoảng cách mười lăm trượng bị ngăn lại, một số rễ cây có màu sắc khác biệt hiển nhiên là rễ chính, có thể đâm xuyên qua bám víu vào đỉnh của một