Sơ lược tình hình hướng náo loạn đi ra, Hàn Phi đoán định tám phần nguồn cơn cố sự, Y ngờ ngợ cách xử lý tình huống của Lưu Bình, ngoài mặt tĩnh lặng như hiển nhiên bên trong trận kì lại chằn chịt hành động, lúc này hắn còn ẩn tích vô tung đám Lưu Bình sợ là thua thiệt, dù có bày ra một màn võ giả đem chữ "Nghĩa" thiếp vàng thêu lên ngực áo, cảm tử xông pha cũng không cầm cự được mấy phần hơi thở.
Hàn Phi lắc đầu chép miệng:
- Ta không thể để bọn hắn chịu khổ đến vậy.
Nên đi góp náo nhiệt rồi.
Dứt lời Hàn Phi đi xuống.
Liễu Dung lẫn Hoành Cát Lân cũng theo sau, mặc dù không hiểu rõ ý tứ Hàn Phi muốn góp náo nhiệt kiểu gì bọn hắn bộ dáng đều lộ rõ phấn khích.
Dưới Chiến Đài một võ giả trung niên mặc phục binh bước lên, tay cầm huyết thiệp mở ra, lớn giọng thông cáo:
- Phàn Cú đến từ Phàn Gia khiêu chiến tiểu bối cư ngụ tại Lưu Gia họ Hàn, chính thức bắt đầu.
Khép lại huyết thiệp, trung niên võ binh hướng Lưu Bình tựa nhắc nhở:
- Lưu Gia mau dẫn người ra ứng chiến!
Lưu Bình trán rịn mồ hôi, mày nhíu chặt.
Toàn trường tĩnh lặng, mấy vạn cặp mắt nhìn tới.
Lưu Bình ánh mắt kiên định còn đang muốn bộc phát lực lượng, mắng giận điều gì.
Bất ngờ từ xa có tiếng vọng đến:
- Ta ở chỗ này!
Hàn Phi thu liễm khí tức xuống còn Luyện Khí Cảnh tầng một, lớn giọng hô lên.
Ba thanh thiếu niên thong thả bước đến.
Đồng tử Liễu Dung co lại, gấp gáp hỏi:
- Chủ tử, người bọn hắn khiêu chiến là ngươi?
Hàn Phi cười gượng, gật đầu.
Hoành Cát Lân cười mỉm:
- Một đám hung hăng, tìm chết.
Hàn Phi một lèo bước thẳng lên chiến đài, khẽ nhắc phía sau:
- Hai ngươi ở chỗ này xem kịch, còn có trò cá cược rất náo nhiệt đấy.
Chân dẫm đến sàn chiến, Y ngoảnh đầu hướng đám Lưu Bình ánh mắt thưởng thức.
Lưu Bình đong đưa con ngươi ngầm hiểu Hàn Phi đã đoán ra mấy phần kế hoạch, thiếu niên này chẳng giống người thường tâm ý sâu sắc, chính là Ân Công của Y bây giờ còn là Chủ Công, gã gọi đến thủ hạ căn dặn:
- Tạm ngưng tin tức kia, tập trung mọi người chuẩn bị ứng chiến.
Lưu Bình lo được lo mất, tương kế tựu kế hành sự, dứt khoát chuyển sang hành động trực diện đối đầu.
Hàn Phi xuất hiện làm ẩn bài của hắn sụp đổ, tin tức trong thành Chính không dễ thăm dò, bên này lại có thông tin Quy Chiến lùng sục truy sát Hàn Phi.
Y trở về, hắn lo bản thân bảo vệ không nổi.
Nếu đã vậy thì liều mạng tới đâu hay tới đó.
Nhẩm tính qua:
"Lưu Gia đưa ra người ứng chiến, không còn sai phạm đến Vương Pháp nữa, lỡ Chủ Công rơi vào thế hiểm, ta lên tiếng nhận thua.
Cùng lắm xảy ra ẩu đả với vài kẻ"
Trông thấy Hàn Phi, đám đồng bọn trẻ người rời khỏi đám đông, tiến lên phía trước hô to gọi nhỏ.
Đan Đồng lớn tiếng nhắc nhở:
- Hàn đệ cẩn thận, tên kia không dễ đối phó.
A Đẩu cùng Liễu Lịch hò hét:
- Lão đại cố lên.
Hoành Cát Lân mí mắt giật giật lẩm bẩm:
- Gia quyến của Hàn Đại Sư bên kia..
Dứt lời vụt nhanh đến bên cạnh Đan Đồng, hắn chú ý cảm xúc của từng người xếp theo vị trí góc độ quan tâm trận chiến từ lúc Hàn Phi xuất hiện, phát giác Đan Đồng vẻ mặt sầu khổ nhất liền khẳng định Y tình thân.
Liễu Dung cũng nhanh chân theo, đối mặt nghuy khó điều khiến ai nấy mất tập trung nhất vẫn là an toàn của người thân phía sau.
Nghĩ vậy liền thay Hàn Phi đến bảo hộ, đồng thời tranh thủ làm quen một chút.
Hàn Phi mắng đến:
- Đám người các ngươi không ở yên tu luyện, lãng phí thời gian chạy đến chỗ này làm gì.
Cùng lúc, võ binh trung niên hô lớn:
- Người đã đến, trận đấu bắt đầu.
Nói rồi Y một quyền vung ra đánh vào cái trống lớn "uỳnh" một tiếng vang vọng điểm thời khắc xong nhảy qua bệ đài bày bàn ghế sẵn, ngồi ở đó.
Bên dưới đám đông nhao nhao đặt cược.
Hoành Cát Lân hướng Đan Đồng, tươi tắn bắt chuyện:
- Bằng hữu, tên phế vật nát rượu kia còn không đủ sức làm gãy nổi cái móng chân của Hàn thiếu đâu.
Nào nào, bên kia có đặt cược, ngươi hướng dẫn ta một chút.
Đan Đồng ném đến ánh mắt cảnh giác:
- Ngươi là?
Hoành Cát Lân bày ra bộ mặt vô hại, điệu mắt thân thiện, vui vẻ nói:
- Ta đi cùng Hàn thiếu đến, chung đường còn có tên kia.
Vừa nói, cử tay chỉ đến Liễu Dung.
Bên này, Lưu Bình nghi hoặc dò xét Liễu Dung:
"Tiểu tử này độ tuổi không lớn hơn Đẩu nhi bao nhiêu, tu vi lại là Luyện Khí Cảnh tầng tám, trong hơi thở ẩn chứa sát khí nồng đậm khiến ta khi chú ý lại dâng lên e dè.
Rốt cuộc hắn là?"
Lưu Bình không dám lỗ mãng, nhã nhặn hỏi:
- Huynh đệ, ngươi là người nơi nào? Ở chỗ ta chưa từng gặp qua.
Liễu Dung đang chăm chăm nhìn Phàn Cú, sát ý nồng đậm, nghe hỏi bên tai, thu lại khí độ mấy phần, nhẹ giọng:
- Lưu gia chủ không nhận ra ta? Mấy ngày trước từng gặp, bất quá lúc này ta đến cùng Chủ Tử, hiện tại chúng ta không phải địch nhân, có phần là đồng bọn, không cần lưu ý quá nhiều.
Lưu Bình trợn mắt lẩm bẩm:
- Chủ Tử?
Ánh mắt Liễu Dung vẫn hướng về Chiến Đài, bình thản đáp:
- Vị họ Hàn thân vận bạch y trên Chiến Đài là chủ tử của ta!
- Tên nát rượu kia, đúng là đang tìm chết rồi.
Lưu Bình sững sờ:
"Chủ Công là Chủ Tử của hắn sao? Vậy ta với hắn đứng cùng chiến tuyến.
Bên kia còn một thanh niên lam y tu vi xấp xỉ ta khí độ lại ẩn giấu lực lượng không nhỏ.
Lúc này đang cần chiến lực, ta có thể yên tâm một chút rồi.
Bất quá sát ý tỏa ra từ tên bên cạnh, không rõ cần phải chém giết bao nhiêu mới có được bộ dạng chiến ý này."
Liễu Dung cũng chú mục đến ồn ào bên phía Hoành Các Lân, nghe được ý tứ, Y lấy ra Giới Chỉ Hàn Phi cấp cho trước đó, trao Lưu Bình, ngữ khí giảm hẳn lạnh lẽo:
- Cá cược gì đó ta không rành, Lưu Gia Chủ giúp ta đặt Chủ Tử thắng.
Lưu Bình gật đầu đón lấy, thoáng nhìn qua, lại chấn kinh:
"Linh Thạch thượng phẩm sao? Còn là trăm vạn khối! Đến cả mấy lão cự đầu tại Phụ Thành cũng chưa chắc có nhiều khối đồng loại đến vậy, tiểu tử này rốt cuộc xuất thân gì."
Ngoài mặt nén xuống bối rối, gọi thuộc hạ đến, căn dặn:
- Đi cùng Quản Ngân đến Địa Long đầu cược 20.000 vạn Linh Thạch đặt Hàn công tử thắng.
Hắn không dám tin Hàn Phi sẽ thắng nhưng Liễu Dung bỏ ra 10.000 vạn đặt cược, xét vị trí đồng bọn Y không thể trơ mắt rụt đầu chịu thua độ hào phóng của đối phương.
Chưa kể Linh Thạch thượng phẩm tại địa phương này đem khéo léo trao đổi, dùng một khối đổi ra 120 khối hạ phẩm cũng được.
Trên Chiến Đài, Phàn Cú tóc dài cột thành một bó, mái trước che nửa mặt để lộ một bên mắt trông rất u lãnh.
Tay ôm vò rượu liên hồi nâng lên uống vào tựa như bụng của hắn chứa được cả một con sông, ai nấy chứng cảnh phục không mấy nể lại nhiều.
Y nhàn nhạt nhìn Hàn Phi, ngữ khí thiếu nghiêm túc nói:
- Lẩn trốn năm ngày tu vi có phần nhỉnh hơn so với lời đồn, song cũng chưa đáng tính là gì, tiểu tử mau đến ngoan ngoãn nói lời mát, lão tử nhân nhượng chỉ phế hai chân, chừa cho ngươi một đường sinh lộ.
Hàn Phi gương mặt vô động, ngữ điệu khinh thường lớn giọng hỏi khấy:
- Ngươi là con chó của Quy Vân? Hay nói đúng hơn Phàn Gia là con chó của Quy Gia?
Quy gia chủ nghe đến dựng đứng người, hắn trước nay xem Phàn Gia là đồng bọn, bằng hữu ngang vai, chưa từng mơ mộng vượt mặt dù là nửa điểm.
Đám đông đang ồn ào cũng lặng âm chuyển sang lỉ rỉ phán xét, khiến Quy lão càng thêm lo âu trong lòng.
Phàn Cú cứng đờ, không nghĩ Hàn Phi dám chủ động công