Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Huyết Hồ, Hàn Phi cũng hiểu Yêu Vương đối với vạn thú tín ngưỡng là sùng kính ra sao, dù gì cũng yên ổn đình chiến hắn cười thầm tương kế tựu kế phụng bồi.
Y thả lỏng trạng thái thu liễm khí lực, cười cười nói:
- Sao ngươi có thể nhìn ra bản Vương.
Huyết Hồ bỏ xuống tia lo được lo mất, khẩn trương đáp:
- Tiểu nô từng xem qua Yêu Tộc Cổ Văn, có một đoạn ghi chép Vương Thú đỉnh thời điểm bán bộ tiến giai có thể đoạt xá trọng sinh tu luyện lại.
Quá trình mặc dù gian nan một chút, nhưng thành công sẽ không ảnh hưởng đến căn cơ sau này.
Hàn Phi cũng biết sơ về điều này, hắn nhìn Huyết Hồ bằng ánh mắt thân thiết, điệu ngữ vờ như oán trách chính mình:
- Ngươi đã nhìn ra ta liền nhận đích thị Yêu Vương chuyển thế, kì thật huyết mạch chưa khôi phục đủ để tránh gặp Yêu Thú tà tâm đem lòng coi khinh dẫm đạp, ta đã che giấu rất kĩ nào ngờ vô ý để lộ Thú ngữ không thoát được ngươi.
Huyết Hồ triệt để tin tưởng, biểu lộ thành kính:
Không chỉ Thú ngữ, vừa rồi tiểu nô thất kính xem trộm thức hải của ngài, Yêu Vương Điện Hạ xin bỏ qua cho.
Hàn Phi vờ lườm giận, thoáng thấy Yêu Hồ run sợ cúi sát đầu toàn thân cứng đơ như biết tội đáng chịu phạt, khoé miệng Y cười mỉm xém chút nhịn không nổi, tĩnh lặng mấy giây thở dài kèm điệu ngữ bao dung chậm rãi:
- Thôi bỏ đi, đều là đồng tộc.
Lúc này kí ức của ta chưa khôi phục đầy đủ, ngươi nói xem cấp bậc như ngươi sao lại xuất hiện tại cận địa Nhân Tộc.
Huyết Hồ thành khẩn:
- Không dám giấu đại nhân ngài, chi Tộc bọn ta bị ngoại địch công đánh, nội bộ bên trong lại có phản đồ toàn Tộc tử chiến mở ra sinh lộ, trên đường tránh né lưu lạc đến đây.
- Đồng hành cùng tiểu nô còn có năm thân vệ, tiểu đệ Hắc Miêu vừa rồi đại nhân đã gặp qua.
Hàn Phi nhẹ gật đầu bình thản nói:
- Loạn tranh nội đấu đâu đâu cũng vậy, đệ tử tà tâm không thể quản.
Tiếc là thực lực ta chưa khôi phục được bao nhiêu không giải vây giúp ngươi được.
Huyết Hồ gấp gáp:
- Yêu Vương điện hạ thần thông quản đại, tuy thực lực ngài chưa khôi phục được nhiều ta vẫn chắc chắn ngài nắm giữ nhiều Yêu Tộc Cổ Pháp truyền thừa, ta không dám xin ngài cứu Chi Tộc ta, chỉ xin ngài rộng lòng bảo hộ một vị.
Hàn Phi nhướng mày ngạc nhiên:
- Ngươi muốn nhờ cậy bảo hộ kẻ nào?
Huyết Hồ tháo khỏi cổ Ngân Cầu, mở tầng phong ấn thứ nhất bên trong hiện lên hình ảnh một Thai Thú phát ra ngũ sắc linh quang.
Hàn Phi ghé mắt xem, chép miệng đánh giá:
- Bảo khí không gian chứa vật sống! Còn là một Vương Thai, không tệ..
không tệ.
Hắn không tỏ ra bất kì một tia thèm thuồng nào mà còn tự nhiên tán thưởng khiến Huyết Hồ càng yên tâm hơn.
Vì Vương Thai trong mắt Yêu Tộc là đại bảo đại bổ, Địa Thú cắn nuốt một lần tiến giai bán Vương huyết mạch rút ngắn mấy ngàn năm cực khổ tu luyện, Vương Thú đỉnh cấp đang trọng thương hoặc Yêu Vương trùng sinh ưu tiên dùng.
Nàng lại không hay biết hiện trạng Hàn Phi nếu nuốt vào Vương Thai Yêu Tộc như ăn vào một đại hoả lò túi nhỏ chứa vật to chẳng khác nào tự sát, bằng không không chừng Y cũng tìm cách cạp vài miếng nuốt vô.
Huyết Hồ khẩn khiết van nài:
- Bọn ta hiện tại ngoại địch rình rập, mạng có thể bỏ chỉ mong bảo hộ được Vương Thai là tâm nguyện của cả Chi Tộc, nếu được Yêu Vương Điện Hạ ra tay bảo hộ chính là đại ân với Chi Tộc ta.
Hàn Phi tiếu dung cười cợt:
- Ngươi thật không sợ ta độc chiếm pháp bảo, hấp thụ Vương Thai bù đắp khôi phục thực lực?
Huyết Hồ rùng mình nhưng lại quả đoán:
- Chỉ cần điện hạ một lời hứa ra, tiểu nô không lo sợ, chỉ một Vương Thai nho nhỏ sao dám sánh ngang uy tín của Yêu Vương.
Huyết Hồ không có sai, lời hứa của cấp bậc Yêu Vương bên trong Yêu Tộc trọng lượng nặng gấp trăm lần Vương Thai tinh hoa.
Hàn Phi tỏ vẻ do dự, hắn chỉ đang tìm kiếm thêm ít Huyền Thiết luyện bảo tự dưng gặp tình huống này, bảo khí không gian ko tệ hắn cũng không quá đặt nặng, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi.
Huyết Hồ như thấu tỏ lưỡng lự trong mắt Y, nàng tự dưng nhờ cậy cấp bậc cao tầm với cũng có chút quá phận, thoáng suy tính gấp gáp