Đại nương nọ trừng mắt, mắng xối xả mạnh lời đến nỗi nước bọt văng tung toé:
- A Đẩu, nay ngươi lại học được thói lừa gạt ở chỗ nào, ngươi xem ta mắt mù hay sao.
- Cho là phụ thân ngươi đang bệnh, bằng vào ngươi với mấy tên nát rượu kia, đừng nói là năm ngày dù có nửa tháng một năm, ngươi vẫn nghèo rách.
Ngươi cho là phụ thân mình còn là võ bình sao.
Đại nương mắng A Đẩu một mạch thẳng đuột, không có khửng lời hay tạm ngẫm nghĩa trước, cứ như mụ đã học thuộc lòng từ trước, lại đánh mắt lườm đến bọn Hàn Phi, bất ngờ thoáng giật mình.
Hai hơi thở trước còn thấy bọn hắn bộ dạng nát rượu không sai, lúc này nhìn lại hai kẻ trước mắt lãnh đạm thanh tao, áo quần thẳng thớm.
Đan Đồng khoanh tay trước ngực, oán hờn nhìn đến, miệng phát ra âm thanh “hừ..hừ”
Hàn Phi khí lực lượn lờ, vạt áo không gió tự bay, ánh mắt thâm thuý nhìn vào khoảng không xa xăm, bày ra bộ dáng cao thủ tịch mịch doạ người.
A Đẩu thoáng bắt gặp trạng thái đại nương đang chấn động điều gì, không kiềm được nhìn theo hướng mắt, hắn cũng khó tránh kinh ngạc, ở cùng một chỗ với bọn Hàn Phi đã qua bao lâu, cái khí thế này lần đầu thấy được.
Nhưng vẫn không để tâm nhiều, tiếp tục khóc xin đại nương.
Đại nương định thần, cong môi mắng xéo:
- Hừ, giả thần giả quỷ.
- Hôm nay cho dù Đại La Kim Tiên có đến cũng không thể cứu ngươi, ta hỏi lần cuối, hoặc trả nợ hoặc chịu đòn.
A Đẩu lắc đầu, nước mắt nóng hổi hạt to hạt nhỏ liên tiếp rơi ra, đại nương không chút động lòng ngửa mặt nhìn trời phẩy tay ra hiệu mấy tên gia binh xông đến làm việc.
Một đám người hùng hổ lao vào, bên này Hàn Phi bước lên, khống lực công tới tách bọn hắn ra, đồng thời bức lui mấy thước.
Ánh mắt tặng thương nhìn thẳng đại nương, tựa lão già mấy trăm tuổi nhìn đứa trẻ lên tám.
Trong khoảnh khắc đối diện, ả đại nương rùng mình rét lạnh.
Đến sát bên A Đẩu, Hàn Phi thu lại ánh mắt kia, nhoẻn miệng cười tà dị:
- Hắn nợ ngươi bao nhiêu, ta trả, mau nói!
Đại nương này một đường ồn ào đến, hắn còn đang hưởng thụ hồng trần tửu, như người đang ngủ ngon bất nghờ bị đánh thức.
Với tính khí của mình, hoặc là chuyện nhỏ nhặt không để tâm thì tránh đi, hoặc một kiếm dọn sạch.
Thế nhưng nhìn thái độ không chút oán trách đến việc vì bọn hắn rủ rê mà gặp hoạ, chỉ biết khóc lóc tự mình van xin, lôi cả phụ thân ra cũng không kéo bọn hắn vào.
Đủ thấy A Đẩu là người nghĩa khí, hắn còn làm lơ nữa cũng không đúng lắm.
Đại nương chưa hết kinh sợ, run giọng xém chút nói không ra:
- Ba..
ba..
ba trăm khối Linh át hạch hạ phẩm.
Cộng thêm..
thêm phần lãi 30 khối.
Hàn Phi cử tay nhanh nhẹn, lấy ra 330 khối Linh Thạch bỏ vào Túi Trữ Vật sơ phẩm, nhẹ nhàng đặt vào tay đại nương, nói:
- Cho ngươi thêm túi đựng.
Đại nương hoảng loạn còn chưa dứt, cố kiềm xuống, hai tay run rẩy giữ chặt túi Linh Thạch, quay lưng rời đi.
Bỗng Hàn Phi hắng giọng, ả giật thót cứng đơ người không dám nhúc nhích.
Chỉ nghe Hàn Phi hỏi vọng:
- Không kiểm tra sao!
Hàn Phi vốn không động sát niệm, đại nương kia chỉ là tự mình dọa mình, vì vừa đến bắt gặp đối phương không đáng để vào mắt, bất ngờ thay đổi khí thể, chính ả khó tránh bức tường tâm lý vỡ vụn.
Đại nương run run, kiểm tra thoáng qua tựa như lấy lệ, lắp bắp nói:
- Đủ..
đủ rồi!
Đại nương vẫn cứng đơ bộ dáng, ngoảnh đầu không dám, bước tiếp cũng không.
Hàn Phi nhạt giọng:
- Còn chưa đi à!
Đại nương gật đầu liên tục, chân bước nhanh, miệng nói:
- Ta đi..
ta đi..
Mấy tên gia bình nãy giờ không dám đến gần, cũng túc tắc chạy theo.
Cả nhóm người nọ phút chốc đã đi xa trăm thước, nhưng giọng của đại nương nọ vọng lại lớn càng thêm lớn đang không ngừng mắng mỏ đám gia binh đủ mọi lời cay nghiệt như thể đang bù đắp thiệt thòi cho bản thân.
A Đẩu vẫn ngồi xụ ở đó, hồn vía như chẳng còn, tựa đã xác định hôm nay sẽ no đòn, đại nương kia đã rời đi rồi, hắn còn tưởng bản thân đang nằm mộng.
Hàn Phi nhẹ giọng:
- Ngươi còn muốn ngồi đó khóc đến bao giờ.
A Đẩu bừng tỉnh, biết chắc là không phải mơ, thúc dục bản thân ngoảnh lại ôm quyền hành lễ lớn:
- Hai vị, chúng ta chỉ mới biết nhau, vậy mà can