Sáng hôm sau, Hàn Phi vừa mở cửa đã thấy bóng dáng Lưu Bình thấp thỏm ngay trước mắt, gã không ngừng đi tới đi lui, như đang rất lo lắng điều gì.
Hàn Phi đảo mắt thầm đoán định mấy phần sự cố, ngữ điệu hớn hở chào tới:
- Ồ, Lưu thúc đến thăm A Đẩu ư!
Lưu Bình nghe đến, không biết vì gì hơi sững người một chút.
Ánh mắt ngạc nhiên hỏi:
- Ân Công, nơi này đêm qua không xảy ra việc gì đấy chứ?
Hàn Phi vờ bỡ ngỡ, thản nhiên đáp:
- Có thể xảy ra chuyện gì, ta nghỉ ngơi rất
Dứt một câu, lại vờ tò mò hỏi:
- Lưu thúc hỏi vậy, là đang nói về điều gì sao?
Lưu Bình nhướng mày, điệu bộ bỏ xuống gánh lo nào đó trong dạ, thở phù một hơi, sắc mặt nhẹ nhõm:
- Sự tình Ân Công đối mặt Quy Gia, gây náo loạn đã truyền ra khắp thành, ta vừa nghe được tin tức, chạy vội đến.
Nhưng bị mấy tên cao tầng của Quy Gia tìm cớ giữ lại.
Hàn Phi bình thản như không:
- À, bọn ta rất tốt, chỉ là hiểu lầm nhỏ.
Việc nội bộ bọn hắn tranh chấp, bọn ta lại không biết vì gì, chỉ là người đứng xem.
Lưu Bình như biến thành người ngốc, tâm tư trống rỗng, chỉ biết thuận theo cười đáp:
- Là ta suy nghĩ nhiều, không liên quan đến các vị là tốt.
Quy Gia nổi tiếng ngang tàn, các vị mới đến còn chưa thấu tỏ.
Hàn Phi làm ướt bờ môi, nhàn nhạt liếc xéo, nửa vô tư nửa thăm dò:
- Quy Gia kia lại càn rỡ đến vậy! Cả Lưu thúc cũng sợ bị liên quan sao!
Lưu Bình như đã bị kích thích nhẹ, cương nghị đáp lời:
- Cho dù Quy Gia thâm độc hiểm ác, nhưng nếu là gây khó dễ cho Ân Công, Lưu Bình ta nguyện xả thân làm ra lối nhỏ, cho Ân Công tránh lui.
Hàn Phi cười mỉm:
“Ta chỉ trêu ghẹo ngươi, không cần nghiêm túc đến vậy.”
Lại ôn tồn hỏi:
- Việc không liên quan, không nói đến nữa.
Lưu thúc chuẩn bị làm sinh ý thế nào rồi?
Lưu Bình gật gật đầu, niềm nở:
- Nhờ phúc của Ân Công, ta đã tập hợp được mấy chục huynh đệ cũ, thuê 10 dặm sạp hàng, đăng ký Thương Phường đã xong, chỉ chờ vật phẩm hàng hoá gom đủ theo dự định, là bước ra làm ăn được rồi.
Hàn Phi tán dương:
- Lưu thúc lược tài đáng ngưỡng mộ, thời gian chưa đầy một ngày đã bày ra được bố cục kia!
Lưu Bình không phải hài tử, ngầm hiểu ý kia.
Đối phương nửa là ủng hộ, nửa đặt kì vọng, không mong nhận thất vọng từ mình, mới nói kiểu này.
Bên trong nhắc nhở mình cố gắng, ngoài mặt cười gượng cho qua.
Cùng lúc, Đan Đồng, A Đẩu cũng đến.
Chào hỏi qua lại mấy lời.
Lưu Bình dẫn cả bọn đi tham quan cơ nghiệp đang khởi dựng.
Đây là con đường hạng hai, cắt ngang địa bàn của Thanh Lân Hội, Địa Long Bang.
Có nhiều đường nhỏ nối thông, một mặt giáp với Quảng Trường, người qua kẻ lại nhộn nhịp cũng không kém khu vực trung tâm bao nhiêu.
Nơi này gần như thuộc ranh giới của hai khu sầm uất nhất trong thành.
Mấy ngàn người khuynh vác hàng hoá tới lui, theo từng nhóm hơn mười người, dẫn đầu có một tên chỉ đạo la hét.
Bọn hắn đi ngang Lưu Bình, hết tám phần đều cúi đầu chào hỏi.
Hàn Phi đảo mắt một lượt, bình phẩm địa hình:
“Nơi này thường xuyên xảy ra tranh chấp giữa các thế lực lớn, theo ta thấy nơi đây mới đích thực là trung tâm.
Địa thế này thuê thì dễ, giữ thì khó.
Vì khi Lưu Bình nghiêng về bất cứ bên nào, sẽ bị thế lực đó bao lấy địa bàn, mà bên còn lại cũng không chịu để yên."
Trông thấy thái độ của Hàn Phi, Lưu Bình hỏi đến:
- Ân Công, ngươi thấy nơi này thế nào?
Hàn Phi mở lời hỏi han:
- Nơi này đang nghiêng về thế lực nào quản lý?
Lưu Bình hơi bối rối, song thành thật kể rõ:
- Bẩm, nơi này không thuộc về các Bằng Hội, quản lý bởi Võ Phủ, Võ Binh quản trị an, ta thông qua gia sư tìm được cơ hội tiến vào.
- Ân Công, phải chăng nhìn ra điều gì?
Hàn Phi lắc đầu cười nói:
- Là ta lo thừa, chúc mừng Lưu thúc có được địa thế tốt!
Lưu Bình mỉm cười trong dạ, đây xác định địa thế tốt, hắn cùng nhiều cao tầng quen biết bàn bạc nghiên cứu ra, khi bị thương phế hắn không phải phế cả mối quan hệ, chẳng qua không quen cầu cạnh ăn bám bằng hữu, liền giấu lẹm bi cảnh, khổ sở một mình ôm, chỉ số ít hàng xóm láng giềng tới lui biết rõ cái khổ kia.
Bằng hữu của hắn càng quý hắn ở