Gã Phó Các vờ tỏ vẻ đắn đo, chép miệng mấy cái, ngữ âm miễn cưỡng:
- Cũng được, miễn vật phẩm có giá trị thiết thực liền tính cho ngươi!
Hàn Phi cũng vờ ngẫm nghĩ cho phù hợp với hoàn cảnh, thoáng chốc lấy ra một thanh “Nhị Hợp Tiểu Trận”, điệu ngữ dứt khoát:
- Ngươi xem cái này có đủ không, trước đó có mảnh da vụn đi kèm ghi chú, Luyện Khí Cảnh tầng năm dùng, một lần diệt sát Nhập Đạo Cảnh tầng ba.
Ta muốn giữ lại cho bản thân, lúc này tu vi không đủ.
Gặp hoàn cảnh, phải đem ra.
Nếu vẫn không được, ta đành bỏ lại đám đồ kia.
Mấy người có mặt thực lực đều dạng cao, vừa nhìn đã nhận ra đồ tốt, bên trong chấn động miên man.
Gã Phó Các khẩn trương:
- Ngươi còn bao nhiêu thanh?
Hàn Phi nhướng mày thẳng thừng:
- Chỉ mỗi thanh này.
Thế nào, không được thì thôi vậy!
Gã Phó Các cười mỉm, hoà nhã:
- Đủ, đã đủ...
- Ngươi nếu còn thứ tốt, ta làm giao dịch giá cao!
Mãn Y Kiều, Thiết lão sót ruột nuối tiếc ra mặt.
Hàn Phi dửng dưng:
- Ta có thể lấy đồ đem đi được chưa!
Gã Phó Các cười gượng, khống đến một tấm Thẻ, nói:
- Tiểu hữu, Thẻ này ngươi nhận lấy, lần sau ghé mua hàng được giảm 10%.
Có bảo vật đem đổi, có Thẻ, tuỳ ý lấy thêm 10%.
Hàn Phi thu lấy, nhàn nhạt đáp:
- Phó Các đại nhân có lòng rồi.
— QUẢNG CÁO —
Cả bọn rời khỏi, trong gian phòng chỉ còn mình gã Phó Các, một Hắc Y Nhân bay đến, bán quỳ ôm quyền thưa:
- Đại nhân, việc ngài căn dặn đã tra rõ.
Người kia tên gọi Hàn Phi, đến từ Lưu Gia bên Phụ Thành, Lưu Gia là thế lực mới nổi, nhờ vào việc cung cấp Thần Dược độc quyền.
Gã Phó Các động dung:
- Ồ, Thần Dược gì? Số lượng bao nhiêu?
Hắc Y Nhân vội đáp:
- Bẩm, là Thần Dược tương tự như Linh Dược, Luyện Thể Cảnh dùng một phần tăng một tầng, đời người tại cảnh giới kia dùng được ba lần, bình thứ tư trở lên bù đắp sinh cơ ngang với Linh Dược cấp 2 cực phẩm.
- Lưu Gia vỏn vẹn trong mấy ngày bán ra mấy ngàn bình, nhưng người thường cũng không dễ mua được!
Gã Phó Các đánh đu đồng tử qua lại mấy lượt, nhẹ gật đầu nói:
- Được rồi, ngươi lui xuống trả nhiệm vụ nhận thưởng đi.
Hắc Y Nhân vui sướng, chào bái xong, rời khỏi.
Gã Phó Các ngẫm nghĩ:
- Tiểu tử dám qua mặt ta, đồ tốt trong người ngươi hẳn không ít, không cho ngươi ăn ít khổ, ngươi sao có thể dễ dàng lấy ra bán đây.
Bên ngoài cửa Tụ Bảo Các, Mãn Y Kiều tiễn bọn Hàn Phi ra tận xe, nói:
- Tiểu hữu, trước đó có gì thiếu lễ mong lượng thứ!
- Chỗ ngươi nếu còn Thần Dược lẫn Bảo Khí loại kia, ta nguyện ra giá gấp đôi thu lại.
Thiết lão một bên cũng khẩn khiết thành ý:
- Công tử, ta cũng đồng dạng.
— QUẢNG CÁO —
Hàn Phi vờ làm ra vẻ khó xử, quơ tay:
- Ta thật sự không còn, nếu lần sau có thứ tốt sẽ nhớ đến hai ngươi.
- Ta còn bận việc hẹn gặp Quản Sự lần khác.
Mãn Y Kiều gật đầu, nàng tuy truy cầu da mặt cũng không đủ.
Cỗ xe di chuyển, Thiết lão tiếp tục phận sự dẫn dắt tham quan, hỏi han:
- Đại Sư, ngươi còn muốn ghé Đan Các một chuyến không!
Hàn Phi nhẹ giọng:
- Hôm nay đến đây thôi.
Sắc trời còn sớm, Hàn Phi chia tay Thiết lão, tiện đường mua thêm trăm khối Thiết Tinh.
Khách Gia, sân thoáng rộng, trụ đèn đá cao mười mét lập loè tiểu hỏa cầu nhảy nhót.
Liễu Dung căn dặn đám hạ nhân chăm sóc Kim Khách chu đáo, bản thân hắn xin được Thẻ Thông Hành đã đi Phụ Thành còn chưa trở lại.
Bên trong gian phòng, Hàn Phi lấy ra Bút Khắc Trận khắc lên Ngân Khí Kiếm mười mấy cái đồ án, dẫn dắt lực lượng tứ Hổ Miêu kết vào bên trong, tứ Hổ trên Kiếm phát ra linh anh ba động.
Cũng may trước đó hắn có phòng bị, đã bố trí trước Trận Pháp ngăn cách, dư lực kia chỉ gói gọn trong diện tích cho phép.
Ngắm nghía tới lui, Y tính toán:
“Cực phẩm Ngân Khí, độ bền tương đương thân thể Nhập Đạo Cảnh hậu kì, lực lượng tứ Hổ, mỗi con tính bằng Luyện Khí Cảnh cửu tầng, Bạch Hổ tại trung tâm còn chờ ta mỗi lần thi triển rót vô lực lượng.
Lúc này ghép vào tia linh hồn ấn ký, ngoài ta, trừ khi là Đại Đạo Cảnh, không thể bức đến tận cùng uy lực của Kiếm này.
Liền đặt tên cho Kiếm là Tịnh Uy.”
Tiếp đó Y khắc lên ba Giới Chỉ “Cổ Trận Không Gian”, dùng năng lượng linh khí bên trong năm vạn Linh Thạch hạ phẩm làm dẫn, kích phát lực.
Chỉ