Đổng Từ nghiêm túc nhìn Bùi Tứ Trăn nhưng không phát hiện ra sơ hở nào, biết anh nói thật, cô đột nhiên bật cười.
Bùi Tứ Trăn giương mắt: “Em cười gì?”
Đổng Từ cười đáp: “Thì ra có rất nhiều người xem hôn nhân như trò đùa.”
Bùi Tứ Trăn không thích cách dùng từ của cô: “Em đang nói chính em sao? Em cũng biết mình coi hôn nhân như trò đùa? Không hôn lễ, nhắm mắt gả đại vào nhà họ Cố, cứu vớt thể diện cho họ, rốt cuộc ý đồ của em là gì?”
Một câu này, khí thế hùng hổ dọa người.
Đổng Từ bất đắc dĩ.
Bùi Tứ Trăn hừ lạnh: “Hay nguyên nhân nằm ở gã đàn ông ngoại tình đó?”
Đổng Từ cười nhịn: ‘’Thiên Tứ, anh đừng quên, chúng ta vừa ngoại tình xong…”
Bùi Tứ Trăn tức tối buông ly rượu xuống: “Câm miệng.”
“Được được.”
Đổng Từ ngoan ngoãn sửa vạt áo cho anh: “Chúng ta đã không còn là con nít nữa, anh cũng vậy, đừng vì chút vui vẻ nhất thời mà lôi giấy kết hôn ra cược với em.”
Bùi Tứ Trăn đè tay cô lại, dịu dàng vuốt ve, dù giọng lạnh lẽo: “Vậy em dám cược không?”
“Sao không dám?”
Đổng Từ ngẩng đầu cười cong môi: “Nếu thắng em được trả tự do, không bị anh theo dõi hay quản thúc, còn thua thì kết hôn thôi.”
“Em chắc chứ?”
“Em có nói giỡn bao giờ?”
Đổng Từ nhướng mày, điệu cười cợt nhã như trẻ con: “Người thừa kế Bùi thị đã dám lấy chuyện kết hôn ra cược thì tại sao em không dám? Las Vegas có 24 giờ thì hết 24 giờ được kết hôn, nếu anh thắng, chúng ta lập tức đi ngay.”
Bùi Tứ Trăn siết chặt tay cô.
Người phụ nữ trước mặt chợt nhón chân, kề sát tai anh, bổng sung thêm: “Nhưng anh yên tâm, nơi này là Las Vegas, kết hôn dễ, ly hôn cũng dễ. Chúng ta cứ chơi cho đã, không phiền đâu.”
Nhìn nhiều sẽ thương nhiều, sẽ lo lắng nhiều hơn.
Có ai mà không muốn lấy một người vợ không phiền phức, không rắc rối và không vụ lợi?
Ngoại trừ anh.
Bùi Tứ Trăn: “Ha ha.”
Bầu không khí căng thẳng trong phòng cược thường khiến người ta khó thở. Huống chi là kẻ hưng phấn quá mức như Đổng Từ, cô giục Bùi Tứ Trăn: “Nhanh lên, chúng ta quay lại chiến trường đánh một trận lớn!”
Bùi Tứ Trăn nhếch môi, kéo tay cô khoác tay mình: “Được.”
Tuy kiếm được nhiều chip, nhưng thua thì dễ chứ tăng gấp đôi thì khó, đây gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
Đồng Từ đã liệu trước kết quả.
Đáng tiếc cô đã quá coi thường Bùi Tứ Trăn, không phải cô coi thường kỹ năng chơi bài của anh, mà là lòng dạ thâm sâu của người đàn ông này.
Tên khốn ấy dám đổi phòng!
Phòng cược nằm khuất trong góc, bày trí xa hoa, người chơi cũng ít.
Nếu mức cược khởi điểm ở phòng trước là 100 ngàn đô trở lên, thì đương nhiên mức cược ở đây phải cao hơn, người chơi giỏi hơn, và mức thắng thua sẽ lớn hơn nữa.
Đổng Từ chợt hiểu: “Anh…”
Câu chất vấn còn chưa kịp thốt, Bùi Tứ Trăn đã vội cắt ngang: “Chúng ta cược với mục đích tăng số chip lên gấp đôi, nhưng không đề cập đến vấn đề đổi phòng.”
Đổng Từ liếc anh: “Chẳng thà anh bảo trợ lý lấy tiền mặt, rồi đổi sao cho ra số chip gấp đôi số chip hiện tại có phải đơn giản hơn không ?”
Bùi Tứ Trăn nghía mắt nhìn cô: “Hối hận?”
Chưa tới mức đó.
Đổng Từ không thuộc dạng người dám chơi không dám chịu.
Càng không phải loại người dễ bị luật chơi của người khác chi phối, nếu đại thiếu gia xếp nhất, cô sẽ tìm cách xếp thứ mười lăm: “Đổi phòng cũng được, tăng tiền cược cũng thế, nhưng em muốn nhắc anh nhớ, anh phải là người trụ lại cuối cùng.”
Có như vậy, thì ngoài tăng đôi số chip còn phải thắng toàn bộ người trên bàn, nhiệm vụ này không hề dễ.
Độ khó của nó tương đương với việc kéo doanh thu cho cả casino, thậm chí còn khó hơn.
Bùi Tứ Trăn câu môi: “Chỉ cần em vui.’’
Đồ kiêu ngạo.
Nhưng ý nghĩ chỉ mới sượt qua đầu, Đổng Từ chợt phát hiện con người ta kiêu ngạo là có lý do.
Bùi Tứ Trăn vừa vào bàn, người doanh nhân trung niên liền nhận ra anh, lắc đầu nói: “Không chơi, không chơi.”
Cả ông cụ chung bàn cũng biết anh, ông cười tủm tỉm: “Không có duyên phân cao thấp với ông cụ Bùi, nhưng may mắn được so chiêu với ngài Bùi cũng không tệ.”
Đến tận nước này, Đổng Từ mới hiểu ý họ muốn nói, Bùi Kinh Thế chính là người sở hữu vòng tay WSOP(1), quán quân của cuộc thi Poker nổi tiếng thế giới.
Dù người nắm giải thưởng là ông nội của Bùi Tứ Trăn, nhưng tốt xấu gì Bùi Tứ Trăn cũng được một tay ông ấy dạy dỗ và kế thừa trên mọi phương diện, kể cả đánh bài.
Có thể những người chung sòng không biết, riêng Đổng Từ đã được lĩnh giáo, nói trắng ra, đánh bài là hình thức giải trí chỉ dành cho người có chỉ số IQ cao.
Thông minh luôn đi cùng tinh thần thép, thiếu một thứ cũng không được.
Rõ ràng trước đó vị thiếu gia này đã chiến mấy trận, nhưng giờ vẫn còn tinh thần để chơi thâu đêm, đầu óc tỉnh táo và không có dấu hiệu mệt mỏi.
Đổng Từ nhìn, từ nhìn bài ngó sang nhìn người.
Người đàn ông cạnh cô đang bày mưu lập kế, từng bước giải quyết đối thủ, số chip cao dần, khống chế toàn cục…
Đổng Từ biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Bùi Tứ Trăn cũng thắng.
Cô không thể ngồi chờ chết, trơ mắt nhìn Bùi Tứ Trăn thuận lợi qua ải, phải làm gì đó mới được. Tỷ như dán vào tai anh, nhẹ nhàng nói: “Mặt bàn mềm quá, nằm chắc thoải mái lắm.” Giọng mềm như bông, pha chút nũng nịu cùng nội dung khiêu gợi.
Bùi Tứ Trăn nuốt nước miếng, kéo cổ áo.
“Anh thấy sao?” Đổng Từ thấy tay anh chậm nhịp, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, đôi tay dưới bàn bắt đầu giở trò mân mê, làm anh phân tâm.
Đáng tiếc ngày vui chóng tàn, nếu Bùi Tứ Trăn cứ phớt lờ, thậm chí mặc kệ thì thế nào cũng bị gương mặt mê người này quyến rũ.
Ảnh hưởng kết quả chung cuộc.
Đương lúc Đổng Từ đang vuốt ve đùi ai kia, ai kia đã kịp chụp tay cô lại.
Đổng Từ quay đầu nhìn ánh mắt sâu thẳm của Bùi Tứ Trăn, hàng mi cong dày như tấm lưới khổng lồ khiến cô ngạt thở.
Đổng Từ chuyển hướng, dùng mũi chân luồn vào ống quần tây, cọ qua cọ lại, ngón chân yêu kiều chạm nhẹ đôi chân rắn chắc.
Run rẩy.
Khẩn trương.
Môi mỏng Bùi Tứ Trăn khẽ nhích: “Em mà không ngoan là chúng ta có thể thử độ mềm của chiếc bàn này ngay bây giờ.”
Thái độ đậm mùi mờ ám nhưng nét mặt quá đáng sợ.
Tim Đổng Từ bỗng dưng đập mạnh.
Cô chớp chớp mắt, vội nhìn hướng khác.
Dù sao đã quậy cho anh thua mấy bàn, Đổng Từ thức thời rút chân.
Cô ngừng gây sự, sau khi vói chân giúp anh vuốt thẳng ống quần xong, liền thản nhiên mang giày, nụ cười trên mặt không đổi.
Bùi Tứ Trăn cười cười, tuy trong lòng có phần tiếc nuối.
Qua hơn một tiếng, số chip của anh đã tăng gấp đôi theo kế hoạch, nhưng khó nhất vẫn nằm ở ải cuối vì anh phải là người trụ lại cuối cùng mới có thể gom trọn số tiền cược.
Bùi Tứ Trăn mở lá bài trong tay, sau khi tính toán kĩ lưỡng, anh chọn All-in, cược toàn bộ số chip mà anh mới thắng lúc nãy.
Đổng Từ sợ ngây người, hận bản thân không đủ sức cản anh: “Anh điên à?”
“Không có.”
“Sao chơi lớn vậy? Cứ cho người chiến thắng cuối cùng là anh đi, nhưng số chip này cũng là vàng thật bạc trắng mà.”
Đổng Từ nhìn hàng loạt tấm chip đủ màu ào ạt ngã xuống, tâm trạng không nói nên lời: “Đồ phá của.”
Bùi Tứ Trăn nghe vậy bèn nhỏ giọng: “Đau lòng?”
Đổng Từ ngoác miệng: “Em cày cả đêm mới thắng…”
“Em thắng?”
“…, chúng ta thắng, nhưng như nhau thôi, ai cũng mệt, còn anh chỉ dùng ba giây để dâng người ta số tiền bằng với tiền thù lao của em!”
Đổng Từ bực bội.
Cô hiếm khi nhận phim mới vì để nhận được cái gật đầu của cô, các nhà đầu tư phải trả một con số trên trời, đủ thấy số tiền trên bàn cược nhiều cỡ nào.
Mí mắt Đổng Từ giật giật, tim cũng giật giật, bất giác túm tay Bùi Tứ Trăn.
Cũng may cô không thiếu tiền, nếu đổi lại người khác chơi ván lớn như vậy, chắc giờ đã sợ tới mức phải nhờ đến uống thuốc trợ tim.
Việc Bùi Tứ Trăn All-in thu hút không ít vị khách xung quanh, tiền đặt cược quá cao, mọi người đều nháo nhào thảo luận xem ai sẽ là người giành phần thắng.
Ông cụ đối diện hơi lưỡng lự do ông đã nhận ra một điều: Bùi Tứ Trăn không phải dân cờ bạc.
Không thể nào có chuyện được ăn cả ngã về không. (*Thành công thì được cả, thất bại thì mất hết.)
Ông quan sát sắc mặt đối thủ, ý đồ phân tích phần thắng của Bùi Tứ Trăn.
Nhưng thái độ Bùi Tứ Trăn vẫn bình chân như vại, không thể che giấu cảm xúc hơn được nữa, anh quay đầu nhìn Đổng Từ bằng ánh mắt cưng chiều, nắm chặt tay cô, sau đó nhìn ông cụ.
“Tôi phải thắng ván này thì cô ấy mới chịu nhận lời cầu hôn
“Trời ạ.” Mọi người thốt lên kinh ngạc, đủ mọi ánh mắt tò mò xen lẫn hâm mộ dồn hết vào người Đổng Từ, cô gái may mắn được cầu hôn với giá triệu đô.
Đổng Từ bị chú ý quen rồi, cô mỉm cười nhưng không tỏ vẻ khác lạ, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Luận phối hợp, cô và Bùi Tứ Trăn chỉ cần liếc mắt là hiểu, căn bản không cần nói thêm bất cứ lời nào.
Bất luận có phải thủ thuật che mắt người đời hay không thì ông cụ tóc trắng vẫn bị phân tâm.
Ông không đoán được con bài mà người đàn ông đối diện đang giữ là con nào.
Nhưng nhìn gương mặt tiều tụy của Bùi Tứ Trăn và cái liếc mắt đưa tình dành cho người phụ nữ kia lại không giống giả.
Do dự hồi lâu, theo!
Không biết có phải ảo giác hay không mà Đổng Từ thấy khóe mắt Bùi Tứ Trăn khẽ giương, cuối cùng tụ thành khóe cười.
Một nụ cười đắc thắng!
Dẫu biết tám chín phần là thua, nhưng không hiểu sao tim Đổng Từ lại đập mạnh, lại không kiềm được mà nghĩ rằng, lỡ như thắng thật…
Hoàn toàn quên mất mức cược mà hai người từng thỏa thuận trước khi vào bàn.
Chỉ lo cho trận thắng bại đang làm mọi người choáng váng.
Rất nhanh, hai bên bắt đầu lấy bài tẩy.
Hai người vừa nhìn liền hiểu, sắc mặt ông cụ trắng bệch, Bùi Tứ Trăn đã đoán được xác suất thắng của mình lên đến 95%.
Giữ tay mở bài(2), chỉ cần lá bài tẩy tiếp theo không phải là J, thì anh sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Ngay lúc này, tiếng lòng của ông cụ tóc trắng đang điên cuồng cầu nguyện mình đừng Bad Beat(3), đáng tiếc, người đàn ông trẻ tuổi phía đối diện quá may mắn.
(3) Tức người chơi có bài mạnh hơn với khả năng chiến thắng rất lớn, nhưng cuối cùng lại thua người chơi cầm bài yếu hơn với xác xuất thắng ban đầu rất thấp. Trường hợp thua như vậy gọi là Bad Beat.
Con bài cuối cùng… không phải J.
“Mẹ ơi!”
Đổng Từ là người đầu tiên hét lên, ngay sau đó là hàng loạt tiếng kinh hô, tiếng chúc mừng, và cả tiếng than não nề của ông cụ.
Hiện tại đâu chỉ chip tăng, mà Bùi Tứ Trăn còn giết sạch đối thủ, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Số chip trên bàn chất cao như núi, đẹp đẽ bắt mắt, rực rỡ sắc màu, tựa như giấc mơ mỹ lệ.
Điên cuồng xuất hiện cùng kỳ tích.
Đổng Từ không tin mình đang đứng trên núi tiền, mắt cong như trăng rằm, không khác gì hồng nhan họa thủy trong điển tích xưa, nhất tiếu thiên kim.(5)
(4) Có hai nghĩa: Một nụ cười đáng giá nghìn vàng (nghĩa đen) – Ca tụng một phụ nữ đẹp ( nghĩa bóng)
Cô cười một cách vô thức…
Chẳng mấy khi Bùi Tứ Trăn thấy cô ngốc nghếch như vậy, không che giấu, không phòng bị, tất cả đều vì anh, thật thỏa mãn.
Anh hôn má Đổng Từ: “Vừa lòng chưa?”
Đổng Từ bị cơn kích thích làm mụ mị đầu óc, hồi lâu mới nói: “Anh thắng.”
“Là em thắng.”
Bùi Tứ Trăn vung tay đẩy toàn bộ số chip chất đống tới chỗ người phụ nữ của anh: “Từ giờ trở đi, chúng thuộc về em.”
Đổng Từ thất thần nhìn đống chip muôn màu muôn vẻ trước mặt.
Cảm giác ấm áp len vào mu bàn tay, bàn tay to rộng rắn rỏi của anh phủ xuống, nắm lấy tay cô, hướng về bể chip…
Lòng bàn tay nghe theo sự dẫn dắt của anh, từng bước chạm vào những mảnh chip không đồng đều nhưng có giá trị.
Chầm chậm mà rõ nét.
Sở hữu tất cả, không cho cô hoài nghi.
Bùi Tứ Trăn nhìn Đổng Từ chằm chằm, đôi mắt mê ly dưới ánh đèn nhạt màu.
Anh mở lời, giọng khàn khàn: “Lợi thế về em, em thuộc về anh.”(^)
Đây là câu trần thuật, không phải câu hỏi.
Tiếc rằng, Đổng Từ không có cơ hội đáp trả, vừa định nói, tay tiền bị ai đó trói lại.
Năm ngón tay của Bùi Tứ Trăn đột nhiên siết chặt, thô bạo ghì cô vào lòng, cúi đầu lấp kín môi cô.
Cháy bỏng, triền miên, điên cuồng…
Hôn người không thở nổi.
Hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, dần trở nên vô thực…
Dường như nghe ai đó nói muốn kết hôn.
Một vở hài kịch, có chăng chỉ là giấc mơ.
(1) Minh họa vòng tay WSOP
(2) Minh họa hành động ‘’giữ tay mở bài’’
(^) Từ ‘Lợi Thế’ là từ gốc của bảng convert, nhưng nó có 2 nghĩa khác
Do ngữ cảnh nằm ở sòng bạc casino, và đa phần người chơi phải đổi tiền mặt sang dạng con chip để tiện cho việc đặt cược, nên tùy theo hoàn cảnh mà mình sẽ thay đổi cho phù hợp.
Nhưng riêng trường hợp câu này, mình không ghi là ‘’Tiền thuộc về em, em thuộc về anh’’ hoặc ‘’Chip thuộc về em, em thuộc về anh’’ vì để vậy nghe sẽ không hay, không hợp hoàn cảnh, và quan trọng không được lãng mạn ^^~, với cả từ ‘’Lợi thế’’ nó còn mang rất nhiều bóng khác (nghĩa bóng là gì thì tùy theo cách suy nghĩ của mọi người), nên đó cũng là lý do mình quyết định để nguyên văn, không thay đổi.
Edit: Tâm sự với mọi người chút, thật ra đối với mình, chương này có một ý nghĩa rất đặc biệt, vì tình tiết của chương này chính thức đánh dấu bước ngoặc lớn trong cuộc đời hai nhân vật chính, và cũng chính chương này là chương đánh dấu truyện đã đi được nửa chặng đường 。^‿^。á mọi người