Edit: Voicoi08
Ngày hôm sau, hai vợ chồng anh đưa đứa nhỏ đến nhận chìa khóa, sau đó một nhà bốn người thoải mái đến nhà mới.
Tuy rằng trong phòng trống không, chỉ có vách tường, nhưng hai vợ chồng Tống Trường Lâm nhìn thế nào cũng thấy tốt, thật sự là rất hợp ý anh.
“Nhà ở rộng đúng là tốt, so với ước lượng của bọn em còn tốt hơn.”
Từ Minh Đức cũng dẫn vợ con đến nhận chìa khá, bởi vì vội xem nhà mới nên hôm nay anh xin phép nghỉ, vừa rồi đang ở trong nhà ngắm nhìn thì thấy bên này có động tĩnh đoán là vợ chồng Tống Trường Lâm đến nên sang xem.
“Phòng ở đẹp mắt, nhưng tiền cũng nhiều hơn, nếu không phải vì hai tên nhóc này thì anh cũng không phải mua nhà lớn vậy.” Tống Trường Lâm nhìn hai anh em đang thoải mái vui đùa, ngoài miệng anh kêu khổ nhưng trên mặt lại tươi cười, vì hai cậu nhóc này, anh dù mệt thế nào cũng thấy đủ.
Nghĩ đến con trai anh lại quay đầu nhìn sang Từ Đức Minh: “Con trai em đâu? Không đến đây sao?”
“Có đến ạ, đang ở trong nhà dẫn mẹ cùng chơi ấy, anh đợi một chút, em đón mẹ con cô ấy sang, để ba đứa nhỏ làm quen.” Từ Đức Minh nghĩ đến cho con trai làm quen thêm bạn, anh nhanh chóng đi tìm vợ anh.
Chỉ lát sau vợ Từ Đức Minh là Cao Tú Chi cũng đưa con trai đến, thấy vợ chồng Tống Trường Lâm cô còn ngại ngùng nở nụ cười nói:
“Anh Tống, chị dâu, hai người cũng đến rồi ạ.” Đối với ân nhân cứu mạng của con trai, cô vô cùng cảm ơn, cho nên chồng cô mới nói muốn để hai nhà làm hàng xóm, cô cũng không cần nghĩ đã lập tức giơ hai tay tán thành, chỉ là từ nhỏ cô đã hướng nội, nhìn thấy người lạ cũng không thể nhanh chóng nói chuyện được, cho nên vừa rồi mới không tiện sang đây.
Có Trương Xảo Phương ở đây tất nhiên Tống Trường Lâm cũng không phải đón tiếp, cô cười nói với Cao Tú Chi: “Đúng vậy, cũng không phải vội vàng, nhưng hôm nay được lấy chìa khóa, anh Tống cũng không phải đi làm nên cả nhà cùng dậy sớm đến đây.”
Cao Tú Chi là người ngại nói chuyện với người ngoài, nhưng thấy Trương Xảo Phương nói vậy cô cùng biết nên nói tiếp thế nào, vội vàng chỉ vào chồng nói: “Đức Minh nhà em cũng vậy, luôn lo lắng vấn đề nhà ở, buổi sáng anh ấy đã xin nghỉ phép rồi.” Nói xong trong lòng cô cũng thoải mái hơn, cảm thấy chị dâu này rất dễ ở chung, sau này là hàng xóm hai bên, không có chuyện gì cũng có thể thoải mái đi lại.
Người lớn đang nói chuyện, Tiểu Tá nắm tay mẹ còn đang muốn chạy, vừa ngẩng đầu lên thì vui vẻ phát hiện đối diện cũng có trẻ con? Cậu nhóc nhanh chóng đi về phía trước, miệng còn không ngừng gọi: “Trẻ, trẻ.
.
.” Mấy hôm trước còn có một chị gái chơi với hai nhóc, bây giờ không thấy chị nữa, Tiểu Tá cảm thấy nhóc và em trai thật cô đơn, đang thiếu bạn chơi.
Từ Nhất Phàm nho nhỏ từ lúc tiến vào đã thấy bạn nhỏ ở đối diện, nhưng nhóc nhát gan dù tò mò cũng không dám động, bây giờ thấy bạn nhỏ này đang gọi mình, còn có cha ở phía sau ủng hộ, nhóc bỏ tay mẹ, không nhịn được mà tiến về phía trước hai bước, nhìn gương mặt tươi cười ở phía trước, nhóc cũng vươn bàn tay nhỏ muốn kéo tay bạn nhỏ ở đối diện.
Tiểu Hữu đang nắm tay cha dùng sức kéo, vừa nghe thấy tiếng gọi của anh trai, nhóc vội vàng vòng từ phía sau đến, vừa thấy có bạn nhỏ nhóc cũng hưng phấn hét lên: “Trẻ, trẻ nhỏ.
.
.” Thật quá tốt, có người chơi cùng rồi.
Từ Nhất Phàm vừa giơ tay được một nửa thì ngây ngẩn cả người, nhóc không hiểu, rõ ràng không có gương sao một bạn nhỏ lại biến thành hai bạn thế này? Đứa nhỏ nhìn Tiểu Tá, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Hữu, nhìn Tiểu Hữu rồi lại quay lại nhìn Tiểu Tá, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư nhìn về phía hai anh em ở đối diện, một lúc lâu sau cũng không kịp phản ứng.
Hai anh em cũng nóng lòng, sao bạn nhỏ này lại không phản ứng gì với anh em nhóc thế? Hai anh em đều đưa tay muốn nắm tay bạn nhỏ.
Ai ngờ vừa đụng đến tay nhỏ của Nhất Phàm thì cậu nhóc kia oa oa khóc lên.
Đứa nhỏ này lắc đến mức choáng váng, nhìn hai cậu nhóc thành bốn người, bây giờ có bốn người đến túm nhóc, vậy nên nhóc mới sợ đến phát khóc, bổ nhào vào lòng mẹ tìm kiếm sự an toàn.
Cậu nhóc vừa khóc thì hai anh em cũng ngạc nhiên, hai anh em chỉ muốn chơi cùng bạn nhỏ thôi mà, sao lại khóc rồi? Hai đứa nhỏ cũng thấy oan uổng, méo miệng, không nhịn được cũng muốn khóc.
Trương Xảo