Đoạt Xá Thành Thê

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Voicoi08

“Xảo Phương phải về rồi sao?” Đúng lúc mẹ Tống ra ngoài nhìn bếp lò thấy con dâu đi bà vội dặn dò: “Buổi tối chúng ta nấu cá ăn, con đừng quên về nhà ăn cơm.” Con dâu mua cá, đương nhiên phải bảo nó về cùng ăn.

“Mẹ, mọi người ăn đi ạ, con về nhà dọn dẹp một chút, sau đó cũng đưa con cá kia đến nhà mẹ con, buổi tối con ăn cơm bên đó ạ.” Tuy rằng cô biết đó cũng không phải mẹ của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy tương đối hài lòng khi ở nhà mẹ, cho dù trong nhà còn con nhóc Tứ nha không bớt lo.

“Vậy chúng ta trưa mai mới làm, không hỏng được.” Mẹ Tống cười tủm tỉm hoãn thời gian ăn cá, bà cảm thấy con dâu làm lần đầu bà cũng muốn làm đến 15, hai bên cùng tốt vẫn hơn là một bên tốt.

“Mẹ, mọi người cứ ăn đi ạ, buổi tối con cũng đến nhà mẹ con ăn cá, để cá đến mai thì không còn tươi nữa, bình thường nhà mình có ăn ngon cũng không thiếu phần của con, thiếu một lần này cũng không sao.”

“Ha ha, vậy được, chờ ngày nào có đồ ăn tốt nhất định sẽ gọi con.” Bà hài lòng không nói nữa, chỉ cảm thấy cô con dâu này nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Trương Xảo Phương về nhà, cô cho Hổ tử ăn, sau đó mang theo con cá còn lại về nhà mẹ đẻ, mẹ Trương cha Trương nhìn thấy con cá này, tuy ngoài miệng thì oán tránh cô, nhưng trong mắt lại không ngừng hiện lên ý cười, mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là một chút tấm lòng của con gái.

Lúc hai ông bà hỏi mua cá ở đâu? Trương Xảo Phương lại nói lại một lần như với cô cả, hai vợ chồng già vui vẻ đến mức miệng cũng không khép lại được: Con gái có thể kiếm tiền, hơn nữa một lần còn kiếm được nhiều như vậy? Phụ nữ trong thôn có mấy người có thể so sánh được với con ông bà?

Ông bà cũng không nói gì, nhanh chóng xuống giường đi nấu cá, giữa trưa Tam nha chỉ ăn chút đồ trên xe nhất định là chưa no, nhanh chóng đi làm cơm thôi.

Khi Trương Xảo Trân về nhà thì ngạc nhiên phát hiện ra mới có ba giờ chiều mà nhà cô sắp ăn cơm? Chuyện gì thế này? Cô nghe mẹ cô nói chị cô một lần kiếm được nhiều tiền như vậy? Cô kích động giữ chặt tay chị ba: “Chị ơi, em cũng muốn học.” nếu hai tháng có thể kiếm được 1000 đồng thì sau này khi tìm đối tượng, thanh niên ở mười dặm tám thôn sẽ tùy cô chọn?

Trương Xảo Phương trả lời rất dứt khoát: “Được, nếu em không sợ mệt thì chị dạy cho em.” Nhưng nhất định là em không thể học được.

Trương Xảo Trân vừa nghe đã vui vẻ, ngay lập tức cô tìm đồ ra bảo chị ba dạy cô, mà khi cô nhìn thấy chị ba cô chỉ cần vài cái đã thêu ra một đóa hoa nhỏ, còn cô bị kim đâm cho đầu ngón tay nở hoa thì cũng có chút nhụt chí, lại nghe nói thêu xong
một tác phẩm phải ngồi chăm chỉ hai ba tháng mới xong thì sự tích cực trong lòng cô cũng nhanh chóng bay mất, bảo cô ngơ ngác ngốc nghếch ngồi một chỗ hai tháng trời thì cô không chịu nổi, không trách được chị ba càng ngày càng ngốc, hóa ra là do thêu hoa mà thành?

Thấy con gái thứ tư không có tiền đồ, mẹ Trương đang bưng thức ăn lên bàn, tức giận nói: “Chị con đã trộm luyện hơn một năm, sao con mới được mười phút đã nhụt chí vậy hả? Nhìn chút tiền đồ này của con đi?”

Trương Xảo Trân bĩu môi không nói chuyện, cô cảm thấy bản thân rất tốt, nếu biến thành người như chị ba thì mới không gả được ấy.

Nếu chị ba cô biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ hỏi cô kỹ càng, cuối cùng thì mình là cái dạng gì? Lại khiến cho em gái coi thường cô như vậy?

Trương Xảo Phương không biết, cho nên cô yên tâm ăn cá.

Cô vừa ăn cá cha cô làm vừa vui vẻ phát hiện, con cá này cũng có linh khí? Chẳng lẽ cũng bởi vì cá sống sao? Dù sao trước đó vài ngày cô cũng ăn cá nhưng bên trong cá lại không có gì cả, nếu như vậy, mặc kệ là động vật hay thức vật, chỉ cần còn sống thì đều có linh khí đúng không? D.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê..q..u.ý..đ.ô.n

Cô vừa nghĩ vậy có chút hối hận, vì sao cô không mua nhiều thêm mấy con cá?

Ăn cơm xong, cô mang theo thức ăn cho chó mẹ cô chuẩn bị cho về nhà, nhìn Hổ tử ăn ngấu nghiến, cô không nhịn được mà nghĩ trong đầu: Nếu trên người cá có linh khí, vậy chắc trên người Hổ tử cũng có đúng không? Cá vừa nấu có nhiều linh khí hơn hành nhiều, vậy nếu là chó thì sao? Chó còn to hơn cá, có phải sẽ có nhiều linh khí hơn không?

Hổ tử đang cúi đầu ăn vui vẻ, đột nhiên lại cảm thấy lông dựng đứng, lạnh cả sống lưng, nó cảnh giác nhìn ngó khắp nơi, phát hiện ánh mắt của nữ chủ nhân khiến nó kinh hồn khiếp vía, không quan tâm đến xương cốt, nó vẫy đuôi chạy về ổ của mình.

Ách? Sao Hổ tử lại không ăn nữa vậy? Trương Xảo Phương suy nghĩ rất tập chung, cô nhìn chằm chằm vào Hổ tử, nháy mắt một cái, cô cũng không phát hiện ra tại sao Hổ tử lại buông tha thức ăn ngon mà bỏ về ổ? Tuy rằng cô cũng lo lắng có phải khẩu vị của nó không tốt không? Nhưng nghĩ đến người già luôn nói mèo một ngày chó một ngày, cô để bát thức ăn chó sang một bên rồi quay người vào nhà.

Thật ra đồng chí Hổ tử cũng chỉ là lo lắng nhiều, chủ nhân của nó cũng sẽ suy nghĩ lại, coi như ăn thịt chó thật cũng không đến mức sẽ ăn nó.

Trương Xảo Phương không biết cô đã dọa sợ chó yêu nhà mình, cô vào phòng bắt đầu làm rèm cửa sổ, cô vừa tính thời gian, sắp đến tháng ba, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện