Mặc kệ có phải buôn dưa hay không, đứa nhỏ thi được kết quả tốt, chúng ta phải thưởng, em đã tính xong phải mua gì rồi, phần của người cậu như anh đâu? Anh nghĩ xong phải mua cái gì chưa?” Trương Xảo Phương cười cười nhìn chồng cô, trong mắt cô không hề có chút ý tốt nào.
Tống Trường Lâm là một người đàn ông, sao anh biết một đứa nhỏ mười tuổi muốn cái gì chứ? Anh vừa nghe nói vợ anh muốn mặc kệ, anh làm vẻ mặt đau khổ nói: “A? Em mặc kệ phần của anh sao? Đừng mà, hai chúng ta là vợ chồng, muốn mua gì thì hai vợ chồng mình cùng mua đi.” Anh còn tưởng rằng vợ anh sẽ lo cả phần của anh chứ, sao lại còn phân ra thành hai phần làm gì?”
“Mua một đôi? Anh còn có thể suy nghĩ giống tứ nha sao, mua cái trống lắc cũng phải mua hai cái? Anh chê thừa ít nhưng em còn ngại lãng phí đó, em mặc kệ, tự anh nghĩ cách đi.” Trương Xảo Phương đắc ý hất hàm, cô chuẩn bị vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Tống Trường Lâm nhìn cô em vợ đang chuẩn bị đồ ăn, anh chỉ có thể nhịn lại, để bàn với vợ anh vấn đề này sau.
Anh đi rửa mặt mũi, sau đó vào nhà nhìn hai cậu con trai đang ngáy o o, anh ngồi xuống bàn cơm chuẩn bị ăn cơm, lúc này mới phát hiện không khí trong nhà có chút không đúng, sao mắt em vợ anh lại đỏ thành thế kìa, không chỉ đỏ mà còn sưng húp, rõ ràng là vừa khóc nhiều.
Việc này anh làm anh rể cũng không thể hỏi, anh nhìn về phía vợ anh thì thấy cô vẫn bình thường như không có chuyện gì, Tống Trường Lâm cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
“Em ăn no rồi, anh rể, hai người từ từ ăn.”
Tống Trường Lâm thấy tứ nha đã vào phòng trong, anh thấp giọng hỏi vợ anh: “Tứ nha sao thế em? Em mắng em ấy à?” Chắc là không thể nào, cho dù vợ anh có tức giận thì cũng không thể mắng người thành như vậy.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của vợ anh vẫn là không có chuyện gì mà, hẳn là không phải chuyện trong nhà, đây là chuyện gì thế?
“Không phải, gần đây con nhóc này rất ngoan, em mắng nó làm gì? Là cái đối tượng năm trước của nó vừa gửi thư cho nó, nói có chút khó nghe, khiến nó tức giận.” Tuy rằng đối phương là chồng cô, nhưng việc này của tứ nha cô vẫn không muốn cho anh biết, em gái cô có tình cảm với một người đàn ông có gia đình thì chồng cô sẽ nghĩ thế nào chứ? Tứ nha còn trẻ, không thể để lại vết nhọ, cho nên chuyện này cũng chỉ nên dừng lại ở đây, không ai được nói thêm nữa.
“Cái người sinh viên kia ấy hả?” Tống Trường Lâm vừa nghe cũng nhíu mày, việc này anh có nghe vợ anh nói qua, nhưng cho dù Xảo Phương không nói thì người trong thôn gần như đều biết, tuy rằng anh cảm thấy lúc đầu tứ nha làm vậy là có chút hồ đồ, nhưng cuối cùng cũng không làm hỏng chuyện, coi như là sửa đổi kịp thời, cũng đã một năm rồi, sao vị này còn nhất quyết không tha mà đưa tin đến đây chứ? Diễn_đàn_lê_quý_đôn
“Thằng nhóc này cũng không thật lòng với tứ nha, người nhà nó cũng không được, đừng để ý đến nó, thấy thư thì ném, nó muốn cưới tứ nha sao? Trước tiên phải giải thích với hai người trong nhà cho đàng hoàng, nếu không đừng nói là viết thư, cho dù người có đến đây cũng không được.” Đã gả đi thì chính là chuyện của cả gia đình.
Người nhà không hiểu lí lẽ như vậy thì tuyệt đối không gả.
“Vâng, em cũng cảm thấy như vậy, lập gia đình là chuyện cả đời, đương nhiên phải cẩn thận một chút.” Trương Xảo Phương cảm thấy rất vừa lòng với thái độ của chồng cô, cô gặp cho anh miếng thịt, sau đó khoe khoang nói: “Nhìn anh xem , chọn lâu như vậy mới cưới được em, thật là tinh mắt?”
Tống Trường Lâm nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của vợ anh, anh cười nói: “Đúng vậy, anh luôn là người tinh mắt.
Xảo Phương, ít ra em cũng nên giúp vi phu chia buồn giải nạn chứ nhỉ? Em chỉ cần giúp anh chọn một món quà cho Chi Hiếu là được rồi.” Vẫn không nên để anh đi tìm sự xấu hổ thì hơn, nếu là đồ anh chọn, cháu ngoại của anh chưa chắc đã thèm nhìn đâu.
“Được rồi, nhìn anh thành tâm như vậy, sáng mai chúng ta cùng nhau đi mua đi, đây chính là em đang giúp anh chia buồn giải nạn đó nha, anh phải cảm ơn em đó.” Còn về phần lĩnh như thế nào sao? Bản thân chỉ có thể hội.
Rõ ràng Tống Trường Lâm vẫn rất cảm động, anh vừa nghe vợ anh nói vậy, lập tức cười nịnh: “Đúng rồi Xảo Phương, buổi sáng anh phải đến phía nam kéo đồ, phát hiện hiện ra bên kia có trung tâm công viên được xây dựng đẹp, bên trong hoa nở, tối nay anh về sớm một chút, chúng ta đưa đứa nhỏ ra ngoài đi dạo đi, thuận tiện để tứ nha ra ngoài giải sầu luôn.” Lúc ở đó chưa xây dựng xong anh đã nghĩ đến chuyện này rồi, đến lúc họ xây dựng xong anh sẽ đưa vợ anh và đứa nhỏ ra ngoài đi dạo, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội rồi.
“Trung tâm công viên sao ạ? Hay quá, em còn chưa từng đến đó đâu.” Trương Xảo Phương vừa nghe xong lập tức hưng phấn, lần đầu tiên chồng cô muốn đưa ba mẹ con cô ra ngoài đi dạo, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua được, buổi tối nhất định phải đi.
Buổi chiều hôm đó, cô đem thức ăn làm xong từ sớm, chờ Tống Trường Lâm về lập tức ăn cơm, sau đó ba người lớn phụ trách chăm sóc hai đứa nhỏ đi dạo công viên.
Trung tâm công viên này tuy rằng không phải nằm ở vị trí trung tâm nhưng diện tích cũng đứng hàng thứ nhất, đừng nhìn bây giờ còn chưa hoàn thành xong toàn bộ nhưng mỗi đêm đều có rất nhiều người đến ngắm cảnh, nhìn qua cũng rất náo nhiệt.
Lúc mấy người Tống Trường Lâm đẩy đứa nhỏ đến nơi thì công viên đã có rất nhiều người, âm thanh những đứa trẻ đùa giỡn đuổi nhau, âm thanh người lớn vui cười nói chuyện, cộng thêm đủ màu hoa lá, khiến cho tâm trạng buồn bã của Trương Xảo Trân cũng tốt hơn nhiều, cuối cùng trên mặt cũng có nụ cười.
“Anh trông hai nhóc cho, hai chị em qua bên kia mua đồ ăn đi, sớm biết ở đây có quán nhỏ thì buổi tối chúng ta cũng không cần phải ăn cơm ở nhà nữa.
Tống Trường Lâm chỉ vào mấy quán nhỏ cách đó không xa, anh đẩy xe, để vợ anh đưa em vợ đi mua đồ ăn,