“Tổng giám đốc Kỳ thật có lòng, tôi đại diện cho cả thôn cảm ơn Tổng giám đốc Kỳ!” Nhận lấy tiền của Kỳ An Sinh, Trâu Thành Lương cầm nhang đã đốt từ trong tay của thôn dân khác đưa qua cho anh: “Nhập gia tùy tục, tổng giám đốc Kỳ muốn mong ước được thành thì phải khấn bái thần tiên lão gia của chúng tôi!”Nhếch môi cười nhẹ, Kỳ An Sinh khom lưng cúi đầu thành tâm cúng bái, đọc nhẫm nhẫm, đưa tay vừa muốn cắm nhang thì thôn dân một bên đã thò tay tiếp nhang qua rồi, đưa mắt lên, một bóng dáng thướt tha màu hồng liền đập vào mắt, khoé miệng hơi cong lên, cảnh đẹp ý vui đại khái chỉ vậy thôi.Kỳ An Sinh không thể phủ nhận Trâu Đông Hiểu trải qua năm tháng phôi phai không những không có già đi, ngược lại càng thêm thanh xuân xinh đẹp với khí chất tao nhã, khiến anh nhìn sao cũng không chán.“Bà xã, bà tới rồi? Quá tốt rồi, vừa kịp lúc giờ lành!” Trâu Thành Lương thấy hai mẹ con từ xa bước đến, khuôn mặt chứa đầy một đống thịt ấy thoáng chốc như hoa hướng dương nở rộ rực rỡ, có vẻ như phu nhân của ông ta là mặt trời của ông ta vậy, có mặt trời rồi mới có sinh cơ, giọng nói cũng bỗng chốc dâng cao.Khinh bỉ “Xùy” một tiếng, Liễu Tranh Phượng kiêu ngạo ngước đầu lên, giọng nói kéo dài mà cao vút, sườn xám ôm người phối với trang sức chói mắt, dễ dàng nổi bật địa vị của bà ta, cho thấy Trâu Thành Lương là địa vị thê quản nghiêm: “Còn cần ông nói sao, đương nhiên tôi biết giờ lành rồi!”Cố ý làm lơ ba mẹ kêu ca không đáng, khoé miệng Trâu Đông Hiểu nén cười, cố ý làm chậm bước chân đi theo mẹ, hơi ngẩng đầu, gật đầu với người quen biết hoặc không quen biết ở đó. Ánh mắt cô nhìn lướt sang liền thấy Kỳ An Sinh khiến cô có chút thắc mắc sao anh lại ở đây, giây tiếp theo cô liền hiểu ra, nhất định Trâu Thành Lương mượn danh thờ cúng này mời người có tai tiếng khắp phương, là tổng giám đốc ngân hàng thương mại được mời cũng là điều đương nhiên.“Nếu như bà Trâu tới rồi, vậy chúng ta có thể bắt đầu lễ cúng rồi chứ?” Một vị trưởng bối tóc trắng xóa đứng bên cạnh Trâu Thành Lương nhìn đồng hồ, giọng nói có chút vội vàng sợ rằng lỡ mất giờ lành.“Khách vẫn chưa đến đủ mà...” Trâu Thành Lương cũng đưa tay lên nhìn đồng hồ, kéo dài cổ nhìn về phía bãi giữ xe nhưng không có bóng xe mà ông ta mong chờ xuất hiện.“Không đợi nữa, bắt đầu đi, thích đến hay không mặc kệ… lỡ giờ lành rồi ai cũng không biết trước chuyện gì!” Kéo kéo sườn xám, Liễu Tranh Phượng siết chặt ví trong tay đẩy Trâu Thành Lương ra: “Còn không mau đi lên!”“Được, được, được...” Thu hồi ánh mắt, Trâu Thành Lương đành đi theo bên cạnh vợ, cùng những người lớn tuổi trong thôn tiến hành nghi thức thờ cúng.Đứng ngoài xa xa đám người, Kỳ An Sinh thong thả hút thuốc, ánh mắt lưu lại ở thôn dân đang thành kính thắp nhang và quỳ bái, nói không nên mới mẻ nhưng trong lòng cũng có chút cảm thán. Thôn nhỏ thật có cách sinh hoạt của thôn nhỏ, sống ở mảnh đất như thế nào thì con người cũng trưởng thành theo cách ấy.Cuối cùng ánh mắt anh nhìn lại trên người Trâu Đông Hiểu đang làm theo động tác của cha mẹ, Kỳ An Sinh hơi nhíu mày, sự thành kính trên mặt Trâu Đông Hiểu khiến anh có chút u ám, lúc này cô cứ như búp bê sứ mặc cho cha mẹ sắp đặt, không có bất kì bóng dáng du học nước ngoài được tiếp xúc khoa học văn hoá phát triển nào cả, ngược lại mang nồng đậm hơi thở ngu muội.Cả nghi thức chỉ diễn ra chốc lát, Trâu Thành Lương và người lớn tuổi có tiếng tăm trong thôn sau khi cúng bái xong thì các thôn dân khác lần lượt mang cống phẩm nhà mình thành kính quỳ xuống thắp nhang, pháo nổ bùm bùm khắp trời.Kết thúc nghi thức, Trâu Thành Lương dẫn Kỳ An Sinh đến quảng trường văn hoá mới xây trong thôn, cuối đường của quảng trường còn dựng lên một sân khấu trang bị đầy đủ dàn âm thanh, chính giữa sân khấu đã lắp sẵn micro, có vài cô gái trẻ tuổi ăn mặc hở hang, trang điểm đậm đứng rải rác xung quanh.Dù đã tham gia vô số tiệc rồi, nhưng Kỳ An Sinh lần đầu tiên tham gia buổi tiệc giản dị nhưng nhất quyết phải phô trương thô tục như vậy, anh nhẹ nhếch môi, hảo cảm đối với Trâu Thành Lương tuột dốc không phanh.“Tổng giám đốc Kỳ, tôi phải đại diện thôn lên sân khấu phát biểu, không thể tiếp đãi ngài được, đợi chút còn có buổi ca nhạc và biểu diễn rất hay đó, ngài đừng rời tiệc!” Trâu Thành Lương chỉnh sửa lại cà vạt, sau đó kiêu ngạo khoe khoang bản thân sắp lên đài phát biểu, vừa mập mờ dựa sát vào tai của Kỳ An Sinh, hàm ý chuyện tốt còn ở phía sau.Kỳ An Sinh bình thản như băng nhẹ gật đầu, cầm lấy sâm banh trong tay, mí mắt anh sụp xuống. Vô cùng thất vọng với Trâu Thành Lương thì bỗng nhiên thấy xót cho Trâu Đông Hiểu.Đứng ở góc trong đám người từ phía xa, Trâu Đông Hiểu khoang tay trước ngực, yên lặng nhìn mọi người đùa giỡn ồn ào xung quanh, xa lạ nhưng lại quen thuộc, bóng dáng giản dị của thời tuổi thơ dần dần tan biến, theo sự bùng phátphát triển kinh tế thì thô tục đã trở thành chủ đề mười năm gần đây, bản chất của con người được giải phóng và thoát ra, dường như không có bất kì giới hạn nào nữa, cô từng thử không quan tâm tới, nhưng lại suy sụp phát hiện gốc vẫn còn đó, nên cô chỉ có thể bất lực mà chấp nhận.Lên sân khấu với nụ cười rực rỡ, tay Trâu Thành Lương điều chỉnh lại độ cao của micro, một đôi mắt cực nhanh đảo vòng, nhạy bén tìm kiếm người tai to mặt lớn trong đám người mà mình mời tới, đảo một vòng thì phát hiện không có bóng hình quen thuộc, âm thầm nhếch môi, không vui khi phát hiện ra là bản thân lại không có chút xíu địa vị nào.“Chào các vị hương thân phụ lão và các vị khách mời, tôi rất vui vì mọi người đều đến tham gia buổi tiệc hôm nay, tôi đại diện cho thôn chúng tôi hoan nghênh các vị khách mời, cũng cảm ơn sự có mặt của mọi người…” Điều chỉnh lại giọng nói, Trâu Thành Lương không đợi được nữa, nở nụ cười bắt đầu đọc diễn văn.“Lão Trâu à, xin lỗi, đến trễ rồi…” Giọng nói nhiệt tình bỗng nhiên cất lên, tất cả mọi người quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đầu đinh, bụng bự tròn trịa vỗ tay thật mạnh “Chát chát chát”, bên cạnh anh ta còn ba bốn người đàn ông đồ tây cùng nhau vỗ tay.Đột nhiên bị gián đoạn, Trâu Thành Lương không giận mà ngược lại kinh ngạc vui mừng nhanh chân chạy xuống đài, ngay cả đôi mắt cũng thoáng chốc phát sáng, kích động nắm chặt lấy tay của người đến: “Cục trưởng Lý đại giá quang lâm, là do tôi