Chị nghe tôi nói hết đã, lão già nhà tôi đúng là hồ đồ rồi nên mới bị người ta lừa mà chẳng hay biết.
Chị phải cẩn thận con hồ ly đó, nói không chừng cả nhà chị bị nó bán đi đó.
- Đúng rồi đó bác, con mất mặt cũng chẳng sao, nhưng con không đành lòng để hai bác và anh Tuấn bị cô ta lừa gạt.
Bác biết không, ba của con không hề được cô ta cứu mạng, cũng không có gãy chân gì hết, họ bày mưu với nhau để lừa mọi người đó.
Châu Tuyết mớm lời, Diệp Y Sương nối ý, hai mẹ con luôn mồm nói xấu Kiều Lệ, câu nào thốt ra cũng hết sức thuyết phục.
Trần Duệ Dung phẩy phẩy cây quạt lông vũ, đảo mắt đi nơi khác không muốn tiếp chuyện, dù trước đó quan hệ giữa bọn họ không gì có thể chen ngang được.
- Hai người bị mất trí nhớ sao? Tối đêm qua tôi cũng có mặt ở đó đấy.
Mẹ con chị tốt với tôi như vậy sao không nghĩ tôi sẽ bị người ta cười chê vì hành động của hai người.
Chuyện đã rành rành trước mắt còn kêu oan cái gì, anh Diệp có bị gãy chân hay không thì về nhà mà giải quyết đi, nói với tôi chẳng có tác dụng gì cả.
Tôi mệt rồi không muốn tiếp khách.
Trần Duệ Dung rất thích Diệp Y Sương điều đó không có gì bàn cãi, hơn ai hết bà luôn muốn cô ta làm con dâu của mình.
Nhưng sự việc tối qua khiến bà vô cùng thất vọng, đến cha ruột của mình còn bán đứng được thì có chuyện gì mà chẳng dám làm.
Bà đứng lên muốn rời đi, mặc cho hai người kia cứ khăng khăng muốn giải thích.
Họ kéo tay, nhét chữ, ép bà nghe khiến bà vô cùng mệt đầu, đúng lúc thấy Kiều Lệ đang đứng trên lầu liền gọi cô xuống.
- Thay quần áo đi, mẹ đưa ra ngoài mua sắm.
Kiều Lệ ngẩn người, hai mẹ con Châu Tuyết cũng giật mình, mới chỉ có một đêm mà thái độ của Trần Duệ Dung đã thay đổi đến mức này rồi sao?
Hai người họ hậm hực ra về, mắt liếc Kiều Lệ đến lộ liễu, xe vừa khuất cổng, cô đứng trước mặt Trần Duệ Dung, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Họ đi hết rồi mẹ đừng tức giận nữa, xin phép mẹ con lên phòng trước.
Kiều Lệ biết bà ta nói vậy chỉ để chọc giận bọn họ, nên cô rất biết điều mà dằn lại một câu.
Trần Duệ Dung thấy biểu hiện này của cô cũng không tồi, ít nhất cũng không làm người ta quá mức chán ghét.
- Chiều nay bên cửa hàng thời trang giao quần áo qua đó, làm ơn ném hết mấy bộ đồ ở thập niên trước đi hộ tôi.
Bước chân Kiều Lệ dừng ở giữa đoạn cầu thang, Trần Duệ Dung đã quay về phòng của mình, xem ra tối qua bị tát một cái không hề lỗ, lấy lòng bà ta một chút chỉ có lợi mà thôi.
Buổi chiều mấy túi hàng to nhỏ được gửi tới Giang gia, Kiều Lệ xem hóa đơn được gửi kèm theo mà lạnh người.
Giày dép, túi xách, váy đầm, đồ ngủ đều đủ cả, giá cao chót vót đến sờ còn chẳng dám sờ.
Hơn chín giờ tối Giang Tuấn mới trở về, đèn trong phòng đã tắt hết nhưng anh biết Kiều Lệ vẫn chưa ngủ.
Anh đi tắm trước, lát sau leo lên giường kéo cô vào lòng, đặt một túi giấy trước mặt cô.
- Đền cho em.
Kiều Lệ mở mắt, kéo tay anh ra, không có tâm trạng hưởng ứng.
- Không thấy người khác đang ngủ à?
- Nói dối là một thói quen xấu đấy.
Anh dựa vào đầu giường, tay thò vào ngực cô bóp bóp mấy cái, Kiều Lệ né tránh rồi cũng ngồi dậy, trán nhăn lại không vui.
Giang Tuấn không để ý lắm, hất cằm vào chiếc túi bảo cô mở ra.
Kiều Lệ không muốn nhưng cũng miễn cưỡng làm theo.
Chiếc áo len tối qua bị kéo xé đáng thương đã được phục hồi như cũ, nếp áo thẳng thớm, cúc đã được đơm, không hề nhìn ra chỗ nào bị hư tổn.
Chả trách sáng nay cô tìm hoài không thấy nó đâu, thì ra là anh ta đã đem đi sửa.
Giang Tuấn ngả đầu lên vai Kiều Lệ, vòng tay ôm cô, hít mấy lần cũng không ngửi được mùi gì trên da cô nên đành bỏ cuộc.
Anh há miệng nhai nhai vùng da cổ mỏng manh của cô, giọng nói trở nên trầm khàn hơn bình thường.
- Có cảm kích không?
Bỏ lại chiếc áo len vào trong túi giấy, Kiều Lệ đẩy đầu anh qua một bên, phàn nàn:
- Là anh gây ra còn bắt tôi cảm kích? Tôi muốn ngủ, tránh ra đi, tóc anh ướt đừng chạm vào tôi.
Kiều Lệ nghiêng người muốn nằm xuống, Giang Tuấn kéo cô lại,