Kiều Lệ lấy túi ra về, để lại Phó Ninh với những nỗi trăn trở.
Cô nói ít mong rằng anh ta hiểu nhiều, kéo anh ta về cùng phe với mình sẽ rất có lợi, tự mày mò sẽ không bằng có thêm một người thầy dẫn dắt, để đi được đường dài thì chắc chắn không thể đi một mình.
Đúng năm giờ chiều, chuyến xe buýt số 12 ghé trạm đón khách.
Kiều Lệ lên xe, đảo mắt một vòng tìm Triệu Gia Viễn.
Anh ta ngồi ở hàng ghế sau cùng, ăn mặc vô cùng bắt mắt, vest đen trang nhã, đầu tóc chải chuốt bóng bẩy, khí chất nổi bật khiến không ít người ngoái đầu lại nhìn.
Kiều Lệ chậc lưỡi ngán ngẩm, anh ta sắp đi dự tiệc sao?
Chuyến xe buổi chiều chở đầy khách, Kiều Lệ khổ sở chen chút ra phía sau.
Triệu Gia Viễn bá đạo một mình giành hai ghế, mấy cô gái trẻ đang đứng vịn tay cầm cứ nhìn anh ta suốt, nhưng anh ta lại làm như không hay không biết, vừa thấy Kiều Lệ đã dịch sang một bên chừa chỗ cho cô ngồi.
- Hai chúng ta như thế này có được gọi là đang hẹn hò không?
Triệu Gia Viễn rất hay nói mấy câu vô tri như vậy.
Triệu Lệ vươn tay kéo rèm cửa, mặt đanh lại không vui.
- Lần đầu tôi gặp anh, anh không phải như thế này.
Triệu Gia Viễn phì cười, chống tay lên cằm nhìn cô, đáp lại:
- Lần đầu tôi gặp cô, cô cũng không giống như bây giờ.
Kiều Lệ không có thời gian hồi tưởng lại lúc đó mình trông ra sao, cô không thích vòng vo nên vào thẳng chủ đề chính.
- Trạm tiếp theo chỉ cách có mười lăm phút nữa, bàn chuyện quan trọng đi.
Tính khí của cô gái này quả là khó chiều, thoạt nhìn rất bộc trực nhưng có vẻ lại không phải thế.
Trước nay Triệu Gia Viễn hợp tác với không ít người, nhưng chủ động bắt anh đi theo lối mòn đã định sẵn thì ngoài Trương Kiều Lệ ra...!chẳng còn ai nữa.
Anh dựa lưng vào ghế, dáng vẻ vừa ưu nhã vừa nghiêm túc.
- Tôi đồng ý hợp tác cùng cô, dự án tổ chức lễ hội lần này Hải Dương sẽ rút lui.
Nhưng cô phải cho tôi biết kế hoạch cụ thể của cô là như thế nào, tôi là người làm kinh doanh không thể vì mỹ nhân mà chịu lỗ được.
- Ở phía nam này Giang gia sở hữu nhiều nhà hàng khách sạn bậc nhất, tôi muốn lợi dụng cơ hội này chứng minh năng lực với Giang Thừa, một khi thành công vào được bộ máy làm việc của ông ta, tôi sẽ khiến các cơ sở từ bé đến lớn của ông ta phải tiêu tùng, lúc đó… Triệu gia sẽ là bá chủ.
Lời Kiều Lệ thốt ra vô cùng thanh thoát và chắc chắn, nhưng Triệu Gia Viễn cảm thấy rất mông lung, chỉ bằng một cô gái nhỏ bé như cô thì làm sao có thể lật đổ nhà họ Giang?
- Kiều Lệ, cô có đang đánh giá quá cao năng lực của mình không?
Buổi chiều tà tháng giêng rơi từng giọt nắng ấm áp lọt qua khe cửa rồi đậu trên vành mắt của Kiều Lệ, cô hơi ngước nhìn lên, để giọt nắng nhè nhẹ ấy rơi vào trong con ngươi của mình, gương mặt thanh tú sáng bừng bởi sự kiên định.
- Nếu không đánh giá cao bản thân thì làm sao có thể làm việc lớn.
Anh yên tâm, bằng mọi cách tôi sẽ khiến Giang gia chỉ còn cái vỏ bên ngoài, dù phải bán cái thân hèn này cũng không phản bội kế hoạch của chúng ta.
Trong phút chốc, linh hồn của Triệu Gia Viễn dường như đã lạc đi đâu mất, cũng chẳng biết trái tim đã rơi rớt ở nơi nào mà không thức tỉnh mộng mị ở trong anh.
Phải đến khi cô gái trước mặt khẽ chớp mắt, anh mới hoàn hồn trở về hiện thực, hai bàn tay đan vào nhau, đắn đo một lúc mới trả lời:
- Được, tôi tin cô.
Nhưng lễ hội biển lần này có rất nhiều khó khăn, vốn dĩ Hải Dương của chúng tôi đã thu xếp ổn thỏa nhưng vì kế hoạch này mà phải đóng băng.
Còn phía Mộc Trà đang khó khăn trong việc thu mua nguyên liệu vì giá cả tăng, cái này tôi không giúp cô được, nếu muốn hai cha họ tin tưởng vào năng lực của cô, thì cô phải nghĩ cách hóa giải tình thế khó khăn hiện tại.
Tôi rất mong chờ vào màn thể hiện của cô.
Triệu Gia Viễn cười tươi, trao cho cô vài cái nhìn khích lệ.
Kiều Lệ gật đầu, ôm túi đứng lên di chuyển ra đằng trước, chợt nhớ ra còn chuyện chưa nói, cô quay đầu, dặn dò đôi câu:
- Còn một chuyện quan trọng nữa, sau này có việc cần trao đổi tôi sẽ chủ động liên lạc với anh, đừng tùy tiện gọi cho tôi.
Sáng nay anh sắp giết chết tôi đấy.
Không đợi nhìn thấy cái gật đầu Kiều Lệ đã rời đi, Triệu Gia Viễn giữ yên tầm mắt nhìn cô từ từ xuống trạm dừng rồi rẽ vào con hẻm.
Thật không ngờ chỉ một lần làm