Kiều Lệ và Giang Tuấn vừa về đến nhà đã thấy phòng khách đông đúc người.
Ba cha con nhà họ Diệp ngồi thẳng một hàng, thành tâm xin lỗi ông bà Giang vì chuyện xảy ra hôm mùng hai tết.
Diệp Y Sương thấy Kiều Lệ đi vào, liền đứng lên kéo tay cô khóc lóc trông rất đáng thương.
- Kiều Lệ, chị biết lỗi rồi, là chị không biết phân biệt đúng sai làm những chuyện tổn thương đến em, tất cả cũng chỉ vì lòng đố kỵ mà ra, mong em đừng tính toán mà bỏ qua cho chị có được không?
Cô ta đứng trước mặt người lớn lôi lôi kéo kéo, như đang muốn tạo mối quan hệ thân thiết, còn giống như người đau khổ nhất chính là cô ta.
Kiều Lệ rút tay về, không tiện biểu lộ nét mặt ghét bỏ, chỉ đứng yên không lên tiếng.
Không khí có phần gượng gạo, Giang Thừa bảo tất cả ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Giang Tuấn nắm tay Kiều Lệ ngồi bên cạnh mình, sắc mặt cũng chẳng tốt hơn là bao.
Diệp Vạn Thu vẫn luôn áy náy chuyện này gần nửa tháng nay, thấy con gái không làm nên chuyện nên cũng bắt đầu chột dạ.
- Kiều Lệ à, chuyện lần trước là Diệp gia có lỗi với cháu, hôm nay chú thay mặt vợ mình tới đây nói lời xin lỗi, cũng mong cháu bỏ qua cho bà ấy và Y Sương.
Chú cũng giải thích với tất cả khách mời tới dự tiệc ngày hôm đó rồi, bảo đảm sẽ không làm ảnh hưởng tới danh dự của cháu.
Nên mong là cháu suy xét đến chuyện này một chút.
Diệp Vạn Thu vừa dứt lời thì Diệp Y Sương lại tiếp tục phân trần bằng những lời đau khổ, phòng khách vang vang tiếng của ba người nhà họ Diệp.
Kiều Lệ chỉ ngồi yên không nói gì, mấy lời biện hộ sâu sắc đó cô nghe không lọt tai, cũng lười hưởng ứng dù chỉ là làm cho có lệ.
Giang Tuấn ngồi một bên nhìn Kiều Lệ cứng nhắc như một bức tượng, nếu không thấy hàng mi dài kia lâu lâu vì mỏi mà chớp một cái, thì anh còn tưởng cô đã rơi vào trong mộng rồi.
Thật khó mới thấy được dáng vẻ đáng yêu này của cô, anh không nhịn được vươn tay xoa đầu cô một cái làm ai cũng đưa mắt nhìn sang, mà Kiều Lệ cũng giống như mới tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn ngủi, giật mình một cái.
Cha con họ đã nói tới mức này rồi cô làm sao có thể không lên tiếng, dẫu cô rất muốn mặc kệ để bọn họ nói khi nào mệt thì thôi, nhưng hiện tại còn phải giả vờ làm một đứa trẻ ngoan nên đành miễn cưỡng hạ giọng thật nhẹ nhàng, đáp lại:
- Chú Diệp đừng quá bận tâm, chuyện này người chịu ảnh hưởng nhiều nhất không phải là cháu mà là ba mẹ chồng của cháu, nếu ba mẹ đã đồng ý bỏ qua, thì cháu không có lý do gì phải để trong lòng cả.
Tài ăn nói của Kiều Lệ luôn khiến Giang Thừa âm thầm tán dương, mà Trần Duệ Dung cũng dần dần có nhiều hảo cảm với cô hơn một chút.
Người lớn ai cũng vui lòng vì mọi chuyện đã giải quyết êm xuôi, riêng Diệp Y Sương nuốt nỗi nhục vào trong đợi ngày phản đòn thật hoành tráng.
Ba cha con nhà họ Diệp ở lại Giang gia dùng bữa chiều rồi mới về, tình hữu nghị lại kết chặt như chưa từng chia cắt.
Giang Tuấn bàn công việc với cha mình đến chập tối mới trở về phòng, cơ thể mệt mỏi rất biết cách hưởng thụ ngã úp lên người Kiều Lệ.
Anh cắn cắn xương quai xanh của cô, nói vài câu trêu đùa bằng chất giọng đã trở nên khàn đặc.
- Không nhìn ra em còn tử tế tới như vậy, sao em không đối tốt với tôi như đã đối với họ nhỉ?
Kiều Lệ vô cùng chán ghét khi nhìn anh ta như thế này, nhưng vẫn làm như rất tình nguyện hưởng ứng.
- Tôi không tốt với anh sao?
- Em có sao?
Anh chống tay, chăm chú nhìn cô mong đợi câu trả lời.
Kiều Lệ lườm anh một cái, nói qua loa cho xong chuyện.
- Họ đâu có được chạm vào tôi giống như anh.
Giang Tuấn nhíu mày, búng vào trán cô một cái, khẽ mắng:
- Sằng bậy.
Giữa hai người họ, từ lúc nào chẳng biết đã có thêm vài câu bông đùa, nhưng có thành thật hay không chỉ có họ mới là người hiểu rõ.
Không gian yên ắng, chẳng còn lời nào để nói, Giang Tuấn nằm trên ngực Kiều Lệ, luồn tay vào dưới áo cô sờ sờ vài cái.
Trước đây anh không có nhu cầu sinh lý cao đến vậy, nhưng hiện tại mỗi khi nằm gần cô anh luôn có cảm giác ham muốn, mà cô cũng đã ngoan hơn rất nhiều, không còn kháng cự nữa.
Họ trao vài cái hôn, không phải kiểu thắm thiết, không phải mặn nồng quấn quýt lẫn nhau, đúng hơn là anh muốn hơn, nhưng cô chưa bao