Triệu Gia Viễn đợi Kiều Lệ ở bên bãi biển cách Mộc Trà khoảng hơn 50 mét.
Anh ngồi trên mỏm đá, thả hai chân xuống dòng nước lạnh, bên cạnh còn có vài lon bia, thoạt nhìn rất cô độc.
- Tôi không thể đi lâu đâu.
Kiều Lệ ngồi xuống mỏm đá bên cạnh, thu hai chân lên trên để sóng biển không đánh ướt giày.
Triệu Gia Viễn khui cho cô một lon bia, cô lắc đầu không nhận, anh ta cố chấp nhét vào tay cô, hạ giọng thuyết phục:
- Uống một lon thôi, tôi có bỏ thuốc độc đâu mà cô sợ.
Giữa hai người không có quá nhiều đề tài để nói, Kiều Lệ cũng không có nhiều thời gian để nhìn anh ta chậm rãi trút bầu tâm sự, nên miễn cưỡng uống vội vài ngụm bia rồi giục anh ta vào chuyện chính.
Triệu Gia Viễn lặng lẽ thưởng thức nét mặt mất kiên nhẫn của Kiều Lệ, đáy lòng hòa với tiếng sóng, ở đâu đó trong tim cũng rạo rực không yên.
Nhan sắc của cô so với hàng vạn mỹ nữ ngoài kia không quá khác biệt, nhưng đôi lúm đồng tiền sâu hút ở hai bên má ấy cứ khiến anh lưu luyến mãi. Có lẽ vì sự đặc biệt ấy, mới khiến anh vụng trộm nhớ thương.
Nhiều ngày qua anh cứ trằn trọc suy nghĩ, nếu cô đã định tương lai của mình không ở bên Giang Tuấn, thì anh phải nhanh nhanh giúp cô được tự do, đến lúc ấy mới có thể theo đuổi cô và cùng cô nghĩ về chuyện của sau này.
- Kiều Lệ, tuy tôi đồng ý hợp tác cùng cô lật đổ nhà họ Giang, nhưng tôi không thể làm một người ngoài cuộc trông đợi kết quả ngày qua ngày.
Vậy nên nhân lúc sự kiện lần này còn đang trong quá trình chuẩn bị, tôi muốn làm lung lay những cơ sở khác của bọn họ trước, cái móng sập rồi thì họ mới thực sự tiêu tan.
Lon bia trong tay Kiều Lệ đã vơi quá nửa, cô bóp thân trên của nó hõm một vết sâu, lòng chợt mông lung tựa như đang dằn xé, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới hỏi lại:
- Anh định làm bằng cách nào?
- Muốn làm thì có rất nhiều cách, nhưng đương nhiên không phải là đường đường chính chính.
Kiều Lệ, tôi cũng chỉ là nghĩ cho cô, trong lúc cô còn đang ở đây sẽ không ai nghi ngờ cô có liên quan đến vụ việc này.
Hôm nay tới đây chỉ muốn thông báo với cô một tiếng, để có bất chợt nghe tin cũng không bỡ ngỡ.
Cô ở đây làm một người vợ có trách nhiệm, những chuyện khác cứ để tôi lo.
Triệu Gia Viễn nghiêng đầu nhìn cô, cười nhẹ một cái, lúc này Kiều Lệ mới phát hiện ra anh ta cũng có một lúm đồng tiền bên má trái, lúc cười lên rất duyên.
Nhưng hiện giờ cô nào có tâm trạng để đánh giá về nhan sắc của anh ta, nếu kế hoạch thành công thì ngày cô báo được thù...!sắp đến rồi.
Hôm nay trời nổi gió to, biển vỗ sóng rì rào tạo nên những bọt nước trắng xóa, tâm tư Kiều Lệ tựa như những bóng nước ấy...!lênh đênh rồi tan biến.
Và cũng như những ngọn sóng kia, chẳng khi nào bình lặng thảnh thơi...
…
Tiếng nhấn máy ảnh khẽ vang lên "lách tách", cô gái đang nấp sau những thân cây phi lao bận rộn phóng to màn hình, rồi căn chỉnh mọi góc chụp để lấy thật rõ hình ảnh của đôi nam nữ đang ngồi trên mỏm đá ngoài xa kia.
Xong việc, Diệp Y Sương mở lại tệp ảnh xem thành quả vừa thu được, môi không khỏi cong lên một đường mãn nguyện.
Hôm nay cô vừa tới Mộc Trà, vốn định tìm cơ hội gần gũi với Giang Tuấn, nhưng xui xẻo thay anh ấy đã về Nam Châu vào sáng nay.
Lòng bực bội đang tìm nơi giải tỏa, thì lại vô tình trông thấy Trương Kiều Lệ từ biệt thự phía tây đi ra.
Cô chỉ định đuổi theo trêu chọc mấy câu, nào ngờ bắt gặp được cảnh tượng "kỳ vỹ" này.
Thu mình vào sâu trong một góc, Diệp Y Sương muốn ngay lập tức gửi những bức ảnh này cho Giang Tuấn, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn chưa phải lúc, đợi thu thập thêm nhiều chứng cứ lăng loàn của Trương Kiều Lệ, để cô ta không thể chối tội rồi vạch trần luôn một lần cũng không muộn.
Đợi Kiều