Thần sắc Giang Tuấn càng lúc càng nặng nề, Diệp Y Sương vừa trình bày xong, Lưu Dật ngay lập tức tiếp lời:
- Tuấn à! Chuyện này không đơn giản đâu, Trương Kiều Lệ đó có vấn đề, mà cô ta còn qua lại với Triệu Gia Viễn thì càng đáng nghi hơn.
Cậu nên nhớ bà nội vì sao mà mất sớm, bác trai vì sao phải chịu khổ bao lâu nay, cơ nghiệp nhà họ Giang một mình cậu chống đỡ lúc khó khăn ấy chẳng dễ dàng gì.
Nếu bây giờ cậu cứ cố chấp thì sẽ càng lún sâu vào kế hoạch của cô ta đấy.
Nhân lúc còn kịp, đuổi cô ta đi đi.
Giọng của Lưu Dật nặng nề vang vang, Kiều Lệ ở trên lầu cũng nghe thấy, cô bước ra khỏi phòng đứng trên cầu thang nhìn xuống, còn chưa kịp hiểu hết mọi chuyện, thì đã bị người ở bên dưới đứng bật dậy chỉ thẳng mặt điểm thẳng tên.
- Cô là Trương Kiều Lệ đúng không? Chúng tôi có chuyện cần làm rõ với cô, làm phiền một chút.
Mày liễu đang ngay ngắn chợt nhíu chặt, Kiều Lệ nhận ra Diệp Y Sương, còn người đàn ông tóc bạch kim ngồi đối diện Giang Tuấn thì lần đầu mới gặp.
Sắc mặt bọn họ trịnh trọng như vậy chắc chắn là có chuyện liên quan đến cô rồi, nhưng là chuyện gì mới được?
Kiều Lệ hạ chân xuống bậc thang, cơn đau đầu chóng mặt vẫn chưa thuyên giảm, cô phải căng mắt ra nhìn để không bước loạng choạng.
Tốc độ của cô không nhanh nên khiến Lưu Dật khó chịu vô cùng, mà Giang Tuấn ngồi đó cũng không nhìn lấy một cái.
- Cô Trương đi hẹn hò với đàn ông vào giữa đêm hôm thì mắt sáng như trăng, sao bây giờ ban ngày ban mặt lại phải dò đường như vậy?
- Anh là ai vậy?
Kiều Lệ ngồi xuống ghế trước, chưa vội đáp trả mấy lời khiếm nhã kia, tinh thần cô không dễ lung lay chỉ bằng thái độ hung hăng của họ, nhưng cô càng như vậy thì Lưu Dật càng tỏ ra khinh bỉ hơn.
- Cô hỏi tôi là ai sao? Triệu Gia Viễn không nói cho cô biết à?
Lưu Dật vươn tay lấy xấp ảnh ở chỗ Giang Tuấn ném xuống trước mặt Kiều Lệ, rồi tiếp tục lên giọng:
- Đừng giả vờ ngây thơ nữa, cô với hắn ta lén lút qua lại với nhau là đang âm mưu chuyện gì, nói mau?
Mấy bức ảnh trên bàn khiến Kiều Lệ hơi đau mắt, cô cầm vài tấm lên xem thử, lập tức nhận ra tối đêm ấy cô và Triệu Gia Viễn gặp nhau đã có người theo đuôi chụp trộm.
Nhịp tim Kiều Lệ bắt đầu loạn, nhưng vẫn cố bình tĩnh để không bị cuốn vào những lời tố cáo của bọn họ.
Cô ném lại ảnh lên bàn, rồi ngước đôi mắt trong veo đã loại bỏ tạp niệm lên nhìn Lưu Dật.
- Chỉ bằng vài bức ảnh này mà anh bảo tôi lang chạ với đàn ông bên ngoài và có mưu đồ riêng à? Anh là ai mà có quyền phán xét tôi, chồng của tôi còn chưa lên tiếng, anh nghĩ lời nói của mình có giá trị sao?
Khí chất của cô gái này không tồi, nhưng dám hạ thấp danh dự ông chủ Kinh Ngư club thì quả là gan to bằng trời.
Lưu Dật hừ lạnh, muốn đứng lên sỉ vả thêm mấy lời thì bị Giang ngăn lại.
- Im lặng một chút đi.
Anh quát lên một tiếng, rồi quay sang nhìn Kiều Lệ, ngữ điệu không dễ chịu một chút nào.
- Em xem ảnh xong rồi, vậy có phải nên cho tôi một lời giải thích không?
Ngực trái Kiều Lệ phập phồng như sắp vỡ, chuyện còn chưa đâu vào đâu thì đã bị phát hiện rồi.
Cô nhìn thẳng vào mắt Giang Tuấn, giải trình sự việc sao cho nghe lọt tai nhất.
- Đúng là tôi và anh ta có gặp nhau, nhưng chúng tôi chỉ nói vài câu rồi sau đó không liên lạc nữa.
Anh cũng biết anh ta từng giúp đỡ tôi mà…
- Cô đừng có biến đen thành trắng, rõ ràng hai người đã uống bia với nhau đến tận khuya, còn ôm ấp nhau vô cùng thân mật.
Triệu Gia Viễn thường xuyên đợi cô ở ngoài Mộc Trà, còn tình thâm đến mức nửa đêm vào