Kiều Lệ đương nhiên không thích thái độ hống hách của một tiểu thư khuê cát như Diệp Y Sương, cô ta luôn rằng những việc mình làm là thông minh, vẻ nhu mì của mình là khí chất đặc biệt, nhưng cô ta lại không biết vì cô ta như thế nên Giang Tuấn mới không thích.
Lời này Kiều Lệ chỉ để trong lòng, ai lại điên đến mức đi chọc giận một người say.
Kéo cái chân bị thương của mình lại, Kiều Lệ vươn tay nắm thanh trụ bằng sắt đứng lên.
Lựa lời ngon ngọt để dụ dỗ Diệp Y Sương nghe theo.
- Chị muốn tôi trả lời cái gì thì đi xuống dưới kia trước đã, gió to rồi, sẽ bị cảm lạnh mất.
Nào có ai đoán được trong lòng người khác đang nghĩ gì, kể cả Kiều Lệ.
Cô làm sao biết được chỉ cần mình lên tiếng cũng khiến người ta thấy chán ghét, Diệp Y Sương nghiến chặt răng, bắt lấy bàn tay đang nắm ở trụ sắt kia bấm vào thật mạnh, cô ta thét lên một tiếng, cơn gió êm dịu tháng ba cũng bị xé toạt ra.
- Câm đi, hạng người như cô cũng xứng để nói chuyện với tôi sao? Muốn xuống chứ gì, vậy thì cô xuống dưới đó một mình đi.
Diệp Y Sương không phải là một cô gái quá yếu ớt, chỉ bằng một cái hất tay đã xô một bên chân của Kiều Lệ lơ lửng dưới sàn sân khấu, nhưng Kiều Lệ cũng không phải là đồ vô dụng, cô bám chặt thân váy của cô ta, trừng mắt hét lên:
- Nếu chị còn như thế thì tôi và chị đều sẽ rơi xuống biển đó.
- Mày dọa tao à? Để xem, nếu tao và mày đều chết thì anh ấy sẽ khóc thương cho ai.
Hai mắt Diệp Y Sương trở nên trắng dã, cô ta giống như một kẻ điên cuồng muốn liều chết, tay trái gỡ tay Kiều Lệ, mà tay phải bám trụ sắt của cô ta cũng sắp bị tuột ra.
Lúc này ở xung quanh đã chẳng còn ai, trong tình thế gấp rút Kiều Lệ không thể suy nghĩ quá nhiều, cô biết bơi, còn cô ta đang không tỉnh táo, nếu cô ta rơi xuống biển thì cô không thể cứu, mà bây giờ muốn lên cũng là không thể nào.
- Diệp Y Sương, chị bình tĩnh một chút, chị muốn ở gần Giang Tuấn tôi có thể giúp cho chị.
- Đồ điếm… đi chết đi.
Diệp Y Sương còn không thèm nghe những gì Kiều Lệ vừa nói, cô ta vung chân đạp thẳng một cước vào ngực khiến cô đau điếng, một bên tay đã tuột khỏi chân váy, cô ta lúc này cũng đã đứng không vững, Kiều Lệ rít răng hé một bên mắt ra nhìn rồi trong lúc nguy cấp quyết định buông tay để cô ta đừng rơi xuống.
Cả cơ thể Kiều Lệ chìm xuống lòng biển lạnh ngắt, nước biển mặn chui tọt vào cổ họng đắng ngắt.
Mực nước không quá sâu vẫn có thể ngoi lên được, cô vùng vẫy mấy cái nhưng thật không may khớp chân lại kêu "rắc" một cái, khiến cô tiếp tục chìm xuống không cách nào trồi lên được nữa.
Oxy để hô hấp giờ được thay thế bằng nước, hít vào thở ra đều không thể làm.
Kiều Lệ nhanh chóng rơi vào trạng thái co cứng, tai ù đi chỉ còn nghe được tiếng nước chập chờn đang bao phủ, cho dù có hốt hoảng cũng không thể gào la.
Hết rồi sao? Thù chưa trả, chết ở xứ người, hạ sắp đến rồi ba ngôi mộ còn chưa tô đất...!Trương Hạ, có lẽ ánh sáng của anh… em không thể lấy lại rồi.
Thân thể Kiều Lệ từ từ chìm sâu xuống dưới, tay đã buông xuôi theo dòng nước hoàn toàn bất lực.
Vào lúc cô không còn gắng gượng được nữa thì cảm nhận ở vùng eo được ôm chặt.
Nước biển chối từ cô, đẩy