Đêm khuya tĩnh mịch, gió buốt đẩy xô tiếng còi xe cứu thương vang vọng.
Giang Tuấn được đưa tới bệnh viện, gương mặt anh tái xanh, tay chân co cứng như một xác chết.
Sau khi được tiến hành cấp cứu anh được chuyển về phòng bệnh thường nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại.
Trên chiếc giường trắng toát, người đàn ông từng một thời lãng tử kiêu ngạo nhắm chặt mi mắt như muốn chối bỏ thế giới, nguồn sống đã mất đi rồi nên bản thân chẳng còn điều gì nữa để thiết tha.
…
Tiếng kéo cửa lọt vào màng nhĩ, hơi sương lạnh lẽo phả vào trong căn phòng nhỏ, mí mắt Giang Tuấn khẽ nâng, ánh nhìn lập lòe như bị ai che lại.
Anh đưa tay lên dụi mắt, kim tiêm dẫn dịch truyền đâm sâu vào thịt làm anh đau.
- Tỉnh rồi à? Cơ thể của cậu bị suy nhược nặng lắm đấy, nếu cứ tiếp tục như thế thì cả thần tiên cũng không cứu được cậu đâu.
Diệp Nam Thành kéo rộng cửa sổ, gió lạnh sáng sớm kéo theo mưa phùn lùa vào khiến bản thân anh cũng muốn rét run.
- Kiều Lệ đâu?
Kim tiêm đã bị Giang Tuấn ném đi nằm trơ trọi dưới nền gạch, anh chống tay khó khăn ngồi dậy đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này của anh làm Diệp Nam Thành vô cùng ray rứt, anh dựa lưng vào tường, cố gắng đánh thức cơn ác mộng của con người nặng tình kia.
- Đừng tìm nữa, cậu biết rõ cô ấy không có ở đây mà.
Mắt hạnh đang đảo quanh đột ngột dừng lại, Giang Tuấn quay đầu, ấn đường nhíu chặt, thanh âm trong cổ họng bị gió lạnh làm run.
- Các người giấu cô ấy ở đâu rồi?
Diệp Nam Thành đứng tim, hô hấp bắt đầu loạn, anh hít một hơi nặng nề rồi kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu hỏi nhỏ:
- Cô ấy lừa cậu, cô ấy lợi dụng cậu, thậm chí còn phá bỏ giọt máu của cậu, cậu… không hận cô ấy sao?
Sau câu hỏi đó, gian phòng nhỏ không một tiếng động, chỉ còn tiếng gió rít vu vu chen chút nhau lọt vào cửa sổ.
Giang Tuấn nhắm đôi mắt cay rát, bấm móng tay vào những vết bỏng để bản thân không mê man mà ngã gục.
- Cậu có từng thấy kẻ lừa đảo hay lợi dụng nào mà tiền chẳng cần, tình cảm thì không dám nhận chưa? Cậu không hiểu về cô ấy cho nên đừng tự tiện phán xét lung tung.
Tuy miệng cô ấy luôn thốt ra những lời đẩy đưa giả dối, nhưng tâm thì thật lòng hơn bất cứ ai, chỉ là cô ấy không dám nhìn nhận nó, điều này tớ là người rõ hơn ai hết.
Mà cho dù tớ có bị cô ấy chơi đùa thì có sao đâu… tớ cam tâm tình nguyện.
Mười tám tuổi rồi mười chín tuổi, thanh xuân tươi đẹp mà cô đáng ra phải ngẩng đầu kiêu ngạo trải qua, đã bị cuộc đời tàn nhẫn vùi dập đến chẳng thể nở nổi một nụ cười vô tư không do dự, cả một cái liếc mắt, cái nhướng mày cũng đều hết sức thận trọng đắn đo.
Anh có thể nhìn thấu nụ cười giòn giã nhưng đầy gượng gạo của cô trong ngày từ biệt có bao nhiêu khổ tâm… Là tại anh đã chậm trễ không níu giữ được cô, là tại anh bất tài vô dụng nên mới không kịp hóa giải hận thù mà cô đang đau đớn chịu đựng.
Cô ấy cố tình để anh hận mình, vai diễn của cô ấy đạt đến mức không thể thoát ra, nhưng vở tuồng có hay đến đâu đi nữa thì diễn viên cũng chỉ là người diễn, sau lớp mặt nạ vô tâm