Ôn Dư Nhiễm tinh tế mà nhìn vào đôi mắt này.
Tiểu cô nương quả nhiên là một cô gái rất ưa nhìn, cũng khó trách khi ở trên bàn ăn nàng luôn liếc nhìn nhiều lần.
Vừa mới chỉ một bữa cơm, Ninh An đã lưu lại ấn tượng nàng cho nàng-------có chút ngốc, nhút nhát, kỹ năng giao tiếp không tốt, chưa hiểu sự đời và không có nguyên tắc gì.
Ngoại trừ bề ngoài ưa nhìn, dường như không tìm được lời ca ngợi nào khác.
Ôn Dư Nhiễm không ngừng suy nghĩ, sau khi định thần lại, phát hiện Ninh An vẫn còn đang yên lặng nhìn mình.
Đôi tay trắng nõn ấy vẫn đang nắm lấy vạt áo khoác của nàng.
Giống như bộ dáng của đứa trẻ túm lấy vạt áo của nàng đòi đồ ăn vặt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cuối cùng, Ôn Dư Nhiệm nhẹ nhàng thở ra và nói một câu.
"Lên xe đi." Nàng nói.
Ninh An sững người một giây, sau đó buông tay.
Lông mi nhấp nháy hai lần.
Trên ghế phụ có thuốc lá và rượu, không thể nào ngồi được.
Tài xế đã mở cửa xe sau, đang đợi ở bên cạnh.
"Lên xe." Ôn Dư Nhiễm lặp lại một lần nữa.
Ninh An gật đầu, hạ thấp người, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, sau đó di chuyển hướng đến vị trí trong cùng.
Ôn Dư Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Ninh An.
Xe khởi động.
" Trước tiên đưa đứa nhỏ này đến đại học S." Ôn Dư Nhiễm nói với người tài xế.
Ninh An nghe thấy những lời này, cúi đầu xuống thấp giọng nói nhỏ: "Thời gian mở cổng của đại học S đã qua rồi."
"Cho nên thì sao?"
" Cho nên bây giờ em không thể về phòng ngủ được."
Ôn Dư Nhiễm cười khẽ một tiếng, nhìn vào điện thoại.
Bây giờ là 21: 34.
Việc kiểm soát ra vào ký túc xá của trường trung học hiếm khi đóng sớm như vậy, huống chi là đại học?
Không thể quay lại trường học.
Nó có nghĩa là có thể đến khách sạn, hoặc cũng có thể đến nhà của Ôn Dư Nhiễm.
Một lời nói dối trắng trợn.
Ám chỉ rõ ràng.
Chỉ còn chờ Ôn Dư Nhiễm thuận nước đẩy thuyền.
Sau khi Ninh An nói xong những lời đó, liền rơi vào im lặng, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng là đang căng thẳng.
Tóc đuôi ngựa lủng lẳng ngoan ngoãn mà rũ xuống ở phía trước, lộ ra một mảnh da thịt nhỏ trên cổ, trắng đến chói mắt.
Ôn Dư Nhiễm dùng ngón tay vén lấy một sợi tóc của mình, thản nhiên vòng quanh ở đầu ngón tay, đồng thời dùng khóe mắt nhìn sườn mặt của tiểu cô nương.
Không thể giải thích được, Ôn Dư Nhiễm không có bất kỳ một ý nghĩ thô tục nào.
Nàng chỉ nghĩ đến em trai của mình.
Em trai của nàng so này tiểu cô nương này nhỏ hơn hai tuổi.
Em trai của nàng vì sao chép bài tập, mà đang lo lắng không biết có bị lão sư phê bình hay không, còn Ninh An đang rất lo lắng vì đến lấy lòng một người phụ nữ xa lạ.
Đều là học sinh, nhưng khác biệt lớn như vậy, bất quá là bởi vì đầu thai sai chỗ rồi.
Đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua.
"Ba của em thật sự bị bệnh?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
"Vâng."
"Thiếu tiền?"
Ninh An dừng lại một chút.
Vài giây sau, mới đáp: "Xem như là vậy."
" Ba của em tên là gì?" Ôn Dư Nhiễm lại hỏi.
"Ninh Ngọ Hâm."
"Nằm ở bệnh viện nào?"
"Bệnh viện trung tâm thành phố."
"Phòng bệnh hào?"
Đến đây Ninh An do dự một chút rồi nói: "Không nhớ rõ."
"Không sao cả."
Nói xong, Ôn Dư Nhiễm đã soạn một tin nhắn văn bản và gửi nó đi.
Dù sao cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nàng luôn luôn làm mọi việc một cách chu đáo, không ngại đưa Phật tiễn đến Tây Thiên.
"Tôi đã sắp xếp cho ba của em ở bên kia. Em ngoan ngoãn trở lại trường học, sau này tập trung vào việc học." Ôn Dư Nhiễm nhẹ giọng nói.
Ninh An quay đầu đi, dường như có chút không hiểu được.
Qua hơn nửa ngày, Ninh An mới tìm ra được phản ứng thích hợp ở trong đầu, mở miệng nở ra một nụ cười biết ơn.
Có một má lúm đồng tiền nhợt nhạt hiện lên ở bên má trái.
Một tiểu cô nương trên mặt không có cảm xúc bỗng nhiên bật cười, biểu hiện nên là vô cùng vui mừng mới phải.
Nhưng Ôn Dư Nhiễm mơ hồ cảm giác được vẻ vui mừng kia vừa nổi lên trên mặt, thoáng chốc liền bị thổi bay.
Ôn Dư Nhiễm xoa xoa huyệt thái dương, nàng cho rằng nàng là rộng lượng nhất, không ngờ lại để ý đến chuyện này.
Trong bóng đêm đen nhánh, chiếc xe vẫn tiếp tục vững vàng đi về phía trước, cuối cùng dừng lại trước lối vào cổng chính của đại học S.
"Xuống xe." Ôn Dư Nhiễm nói.
"Cửa cổng ra vào kí túc xá đã đóng, em không thể quay lại phòng ngủ." Tiểu cô nương không chịu đi xuống, tiếp tục lý do hoang đường này.
Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt nói: "Đó là chuyện của em."
Ninh An từ trong bóng tối ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc ảm đạm, như thể đang thất vọng.
Cô nhích lại gần cửa một chút, đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu: " Ôn tổng, chị có thể cho em số điện thoại được không?"
Ôn Dư Nhiễm không chút do dự, đọc dãy số điện thoại của thư ký.
Tiểu cô ngương không dùng bút ghi lại, cũng không mở điện thoại ra, chỉ ngồi nghe, như thể cô có thể dùng đầu nhớ kỹ.
Có lẽ trí nhớ rất tốt. Ôn Dư Nhiễm thầm nghĩ.
"Cảm ơn."
Sau khi nghe xong dãy số, Ninh An thấp giọng cảm ơn, rồi sau đó ngoan ngoãn mở cửa xuống xe.
Nửa người của cô được ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào, thân thể đơn bạc uyển chuyển nhẹ nhàng, như thể sẽ bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
"Bang", cửa xe khép lại.
Tài xế buông phanh đạp ga. Xe tiếp tục lao về phía trước.
.........
Một lúc sau, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút nóng.
Cũng đúng, bên trong xe có máy sưởi, nàng vẫn chưa cởi áo khoác, không nóng mới là lạ.
"Giảm nhiệt độ máy sưởi thấp xuống một chút." Ôn Dư Nhiễm ra hiệu cho tài xế.
Tài xế điều chỉnh máy sưởi theo lời nàng, còn nói thầm nói một câu: "Máy sưởi quả thật bật rất cao. Tại sao lúc vừa rồi mình không cảm thấy nóng?"
Bên trong xe rất yên tĩnh, Ôn Dư Nhiễm nghe thấy lời nói thầm của tài xế, trong đầu bất giác nhảy ra một vài cảnh quay kinh điển từ các bộ phim kinh dị, đầu ngón tay hơi run lên.
Một lát sau, nàng lắc đầu, cảm thấy chính mình thực buồn cười.
Đều đã lớn người rồi, còn suy nghĩ vớ vẩn cái gì cũng không biết nữa?
.........
Về đến nhà.
Ôn Dư Nhiễm cởi hết quần áo, rải vài cánh hoa hồng vào nước ấm của bồn tắm, sau đó ngửa ra nằm vào trong nước.
Nước ấm thấm vào thân thể lả lướt hấp dẫn, bề mặt chất lỏng mềm mại nhấp nhô, thần kinh mệt mỏi dần dần thả lỏng, đại não cũng trở nên tỉnh táo rất nhiều.
Ở trong đầu nàng cẩn thận đem chuyện của tiểu cô nương lướt qua một lần.