..............
"Kẽo kẹt"
Cánh cửa gỗ cũ kỹ dán đầy quảng cáo nhỏ lắc lư vài cái, lộ ra một khe hở nhỏ, khe hở kia lại được mở rộng thêm một chút, cuối cùng lộ ra không gian bên trong cánh cửa.
Căn phòng rất tối và chật hẹp, bức rèm che kín mít, đồ đạc vương vãi trong phòng khách âm u, da ghế sô pha đều đã bị hỏng, bên trong mơ hồ lộ ra bông gòn màu trắng. Bức tường bị bong tróc rất nhiều, hoàn cảnh tương đối kém.
Tiểu cô nương đứng ở cửa, với đôi mắt to đen nhánh rất xinh đẹp, làn da trắng đến nhợt nhạt, dưới chân mang một đôi dép màu hồng.
Cùng với hoàn cảnh u ám và đổ nát ở bên trong, có chút không thích hợp.
"Ôn tổng, chị đến rồi."
Đôi mắt hắc bạch phân minh của tiểu cô nương, khi nhìn thấy Ôn Dư Nhiễm, con ngươi sáng rực lên.
Ôn Dư Nhiễm hơi tránh đi đôi mắt đầy năng lượng của tiểu cô nương.
Sau đó, nàng kìm nén tâm trạng đang rối bời bằng giọng điệu tự nhiên, mà nói:
"Ừm, sao bên trong tối thế? "
"Đang xem phim." Tiểu cô nương trả lời.
Nói xong, Ninh An xoay người đi dép lê, đi đến cửa sổ phòng khách, mở rèm cửa ra.
Ánh nắng thưa thớt lọt vào, phòng khách lập tức sáng sủa lên rất nhiều,một chút cảm giác không thoải mái cũng tan biến.
Trong căn phòng tuy cũ nát, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp. Ôn Dư Nhiễm gần như chưa bao giờ đến một nơi khiêm tốn như thế này để làm khách, theo thói quen muốn đổi giày, nhưng không tìm được dép lê dùng một lần hoặc là bao giày.
"Trực tiếp đi vào là được rồi." Tiểu cô nương nói.
Ôn Dư Nhiễm liền đi đôi giày da bước vào, nhìn xung quanh đánh giá căn nhà, ngoại trừ việc có chút hư hại, thì căn nhà không có gì đặc biệt.
" Ôn tổng có thể ngồi ở đó. " Tiểu cô nương chỉ chỉ vào ghế sô pha.
Ghế sô pha rất cũ. Mặc dù ngày thường Ôn Dư Nhiễm không theo đuổi quá mức xa xỉ, nhưng ít nhất ra cũng không bạc đãi với bản thân. Ghế sô pha trông cũ kỹ đến mức không giống để người ngồi.
Nàng có chút không được tự nhiên, banh mặt ngồi lên, nhưng xuất phát từ gia giáo cùng với tu dưỡng, cho nên không làm lộ ra biểu cảm rõ ràng.
Ôn Dư Nhiễm cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì. Ăn tết nên ở nhà cùng người thân của mình, tại sao lại rảnh rỗi chạy đến đây?
Tiểu cô nương rót cho nàng một ly nước, Ôn Dư Nhiễm cầm trong tay, nhưng không uống.
"Tại sao lại sống ở chỗ như thế này?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
Tiểu cô nương cúi đầu đáp: "Gần trường học, chỉ có ở đây mới có giá thuê rẻ nhất."
Lý do nằm trong dự kiến.
Ôn Dư Nhiễm lên tiếng nói: "Muốn đổi chỗ ở khác không?"
Ninh An đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ôn Dư Nhiễm, chớp mắt hai cái.
Rồi sau đó, từ trong miệng dứt khoát thốt ra hai chữ----- -
"Muốn a."
Ôn Dư Nhiễm cười một chút, nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười.
Nàng đối với câu trả lời này, hoàn toàn không có chút bất ngờ nào, nói:
"Hôm nào tôi sẽ bảo trợ lý thu xếp cho em một nơi ở, hiện tại em có yêu cầu gì thì cứ nói ra đi."
Ninh An thì thào hỏi một câu: "Yêu cầu gì cũng đều có thể chứ?"
Vài phần bực bội từ trong lòng nổi lên.
Bất quá đó chỉ là một bằng chứng mới, chứng minh rằng mục đích của tiểu cô nương đến là vì tiền. Cũng không có gì mới mẻ, tại sao lại bực bội?
Ôn Dư Nhiễm lãnh đạm mà đồng ý, nói: "Có thể."
Tiểu cô nương cong đôi mắt, lúm đồng tiền bên má trái hiện ra, làn da trắng nõn đến loá mắt, nụ cười vô cùng thuần khiết ngọt ngào.
Ôn Dư Nhiễm nhìn nụ cười này, không khỏi nhíu mày lần nữa, bực bội trong lòng gia tăng lên vài phần.
Tiểu cô nương bắt đầu yêu cầu, giọng nói rõ ràng, ngữ điệu chậm rãi.
"Em muốn một căn đơn tầng, cũng không quá lớn, có khóa vân tay thông minh, có cửa sổ sát đất, gần bên sông......"
"Trên vách tường có những lời bài hát, có cây bạch đàn khô trong bình hoa trên bàn trà. Đứng trên tủ đầu giường trong phòng khách, có thể chạm đến cửa thông gió của máy sưởi... "
Thời điểm lúc ban đầu lắng nghe, Ôn Dư Nhiễm có chút thất thần, yêu cầu của tiểu cô nương càng nói càng dài, Ôn Dư Nhiễm càng ngày càng không kiên nhẫn.
Cho đến khi nghe thấy câu nói "Đứng trên tủ đầu giường của phòng khách, có thể chạm đến cửa thông gió của máy sưởi", Ôn Dư Nhiễm mới ý thức được điều gì đó, một loại suy đoán nào đó sôi trào trong đầu, trong lòng hơi dấy lên.
Trong giây tiếp theo, tiểu cô nương đem phần còn lại nói ra.
"Ôn tổng, em muốn dọn đến nhà chị, được không?"
Giọng nói của tiểu cô nương rất nhẹ nhàng, tựa như lông vũ xẹt qua, vì sợ kinh động đến chuyện gì đó.
Ôn Dư Nhiễm ngây người ra một chút, những cảm giác bực bội kia như bị ném vào bọt biển, mềm mại đến mức không thấy bóng dáng.
Tim đập lỡ một nhịp.
"Tôi đã quen sống một mình." Giọng điệu của Ôn Dư Nhiễm vẫn lãnh đạm.
Khóe miệng lại nhịn không được, thoáng kéo lên một chút.
Ôn Dư Nhiễm cũng không biết trong lời nói của tiểu cô nương có bao nhiêu thành thật, lại ẩn chứa bao nhiêu tính kế và hư tình giả ý.
Có một chút tâm cơ không được che giấu vẫn còn nằm ở đó, không chịu trỗi dậy khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu
"Ồ......"
Tiểu cô nương gục đầu xuống, gương mặt