.............
Kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngày, Ôn Dư Nhiễm bắt đầu trở lại làm việc.
Trước và sau Tết luôn luôn là thời gian bận rộn nhất, trong công ty có rất nhiều việc, Ôn Dư Nhiễm thu xếp công việc qua một lần, trước tiên lên kế hoạch cho lịch trình, sau đó hoàn thành các hạng mục một cách có trật tự.
Trò chuyện với tiểu cô nương mỗi buổi tối đã trở thành thói quen hàng ngày. Tiểu cô nương không có bất kỳ hành động hay lời nói bất thường nào, trò chuyện rất thoải mái.
Chỉ thỉnh thoảng, tiểu cô nương mới chụp những bức ảnh tự sướng nóng bỏng gửi qua, những ý niệm mông lung hỗn loạn lại tiến vào trong giấc mơ, sau khi tỉnh dậy nàng phải dội một gáo nước lạnh mới có thể bình tĩnh lại.
Những lúc như vậy, nàng không muốn hồi âm tin nhắn của tiểu cô nương.
Cũng có lúc Ôn Dư Nhiễm cảm thấy bực bội vì trống vắng, có quá nhiều yếu tố không xác định được trên người tiểu cô nương, nàng không thể tìm ra tiết tấu của tiểu cô nương hay thậm chí là không rõ thái độ của mình đối với tiểu cô nương.
Từ trước đến nay, Ôn Dư Nhiễm luôn cảm thấy mệt mỏi với những điều mất khống chế, nhưng không thể giải thích được. Khi những điều mất khống chế và không thể xác định được lại phát sinh đối với tiểu cô nương, nàng trở nên kiên nhẫn một cách đáng kinh ngạc.
Đến nỗi những suy nghĩ khúc mắc đó, luôn quay cuồng ở trong đầu, treo lên ngược xuống, không thể phân tán, cũng không có lối thoát nào để phát tiết.
.........
Kể từ sau khi kết thúc kỳ nghỉ, có lẽ là sau một tuần, Ninh An chủ động gửi tin nhắn đến---- -
【Naw】: Sắp đến sinh nhật em!
【Naw】: Chị cùng em ra ngoài chơi được không? [ chờ mong.jpg]
Sau khi đọc tin nhắn, Ôn Dư Nhiễm nhớ lại những con số trên thông tin. Sinh nhật của tiểu cô nương hẳn là thứ bảy tuần này.
Có rất nhiều việc trong ngày hôm đó, nhưng nếu cố gắng tranh thủ một chút, có thể sẽ có thời gian.
Nhưng nàng cảm thấy mình không biết lấy tư cách gì để nhớ ngày sinh nhật của tiểu cô nương, cho nên Ôn Dư Nhiễm vẫn nhắn tin hỏi một chút.
【 Ôn Dư Nhiễm 】: Sinh nhật của em là khi nào?
【 Naw】: Thứ bảy.
【 Ôn Dư Nhiễm 】: Muốn đi đâu?
Ninh An nhanh chóng trả lời.
【Naw】: Muốn đi công viên trò chơi.
Ôn Dư Nhiễm đem ước định này ghi tạc trong lòng.
Sau khi trở lại công ty, Ôn Dư Nhiễm yêu cầu trợ lý của mình dời lịch trình của ngày thứ bảy lên hoặc hoãn lại, hơn nữa còn tăng ca thêm một ngày cho việc này, để cả ngày thứ bảy đều được giải tỏa.
....
Buổi tối thứ sáu.
Diệp Thấm Miên gọi điên thoại cho Ôn Dư Nhiễm.
"Ngày mai con có trở về ăn cơm không?" Diệp Thấm Miên dò hỏi qua điện thoại.
Ôn Dư Nhiễm đáp: "Không có về, ngày mai con có việc."
Diệp Thấm Miên thở dài: ". Em trai của con gần đây trạng thái học tập không được tốt lắm, con tranh thủ trở về nói chuyện với nó, nó luôn nghe lời con hơn."
Ôn Dư Nhiễm cau mày, dừng lại một chút.
Nếu Diệp Thấm Miên gọi cho nàng, hẳn là đã gặp phải chuyện khó giải quyết, mà nàng vẫn luôn rất quan tâm đến tình hình của em trai mình.
Nếu như là trước kia, nàng nhất định sẽ hoãn ước định với tiểu cô nương lại. Suy cho cùng tiểu cô nương chỉ là người ngoài, chỉ là sinh nhật thôi, mỗi năm đều có, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng khi nàng nghĩ đến bộ dạng tiều tụy và suy sụp của tiểu cô nương, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra đôi mắt đang ngập nước ấy, liền mềm lòng.
Đã ước định, không thể đổi ý.
"Thứ bảy con còn có chuyện không thể hoãn được, buổi tối chủ nhật con sẽ trở về." Ôn Dư Nhiễm đem lịch trình ở trong lòng lướt qua một lần, giữa trưa chủ nhật có một bữa tiệc quan trọng, buổi tối còn có một buổi xã giao, có thể hoãn lại được.
"Cũng được." Diệp Thấm Miên thở dài một hơi.
Sau đó, Ôn Dư Nhiễm dò hỏi về tình trạng chung của Ôn Cừ, rồi mới cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên, Ôn Dư Nhiễm có thể ý thức được rõ ràng rằng mình đã vượt qua giới hạn.
Tuy rằng Ôn Cừ bên kia cũng không vội, nhưng sinh nhật của người ngoài thật sự có thể khiến nàng phải hoãn việc nhà lại, nàng đã phân bố quá nhiều tinh lực trên người tiểu cô nương.
Coi như đây là lần cuối cùng đi. Ôn Dư Nhiễm thì thầm ở trong lòng.
Đúng, đây là lần cuối cùng, chờ khi qua lần sinh nhật này, nàng sẽ duy trì khoảng cách với tiểu cô nương.
........
Thứ bảy đã đến.
Ôn Dư Nhiễm dậy sớm, tinh thần rất thoải mái trang điểm nhẹ một chút, rồi lái xe đến đón tiểu cô nương.
Hôm nay tiểu cô nương mặc một chiếc áo khoác kaki, bên trong là một chiếc áo len nhung trắng, bím tóc thắt tinh tế, mọi thứ đều quá mức xinh đẹp, khuôn mặt đáng yêu ngoan ngoãn trông rất bắt mắt.
Ngồi trong xe có thể thấy những người đàn ông bên đường nhìn chằm chằm vào người tiểu cô nương.
Bản thân Ôn Dư Nhiễm cũng không nhịn được mà liếc nhìn tiểu cô nương thêm vài lần, trong bầu không khí trở nên