...................
Giọng điệu mang mười phần dỗ dành của tiểu cô nương khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười.
"Tôi thật sự không sao,em ngủ đi, đừng nháo nữa......"
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng nói, xoay người xỏ chân vào dép lê bên giường, chuẩn bị xuống giường. Nhưng đang nói được nửa chừng thì đột ngột cắt ngang.
"A......"
Ở trong tim có một cơn đau dữ dội bất thường, nàng đau đến khó có thể phát ra âm thanh.
Ôn Dư Nhiễm vô thức vươn tay ấn vào vị trí của trái tim, hút một hơi khí lạnh.
Trái tim giống như đang bị rạch ra, một cơn lạnh buốt, lạnh thấu xương truyền đến toàn thân, ăn mòn từng tấc gân mạch, đầu óc hỗn loạn đến không chịu nổi, tầm mắt đã mờ mịt.
Từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống dọc theo sống lưng, áo ngủ trên người đều đã ướt đẫm.
"...... Ôn Dư Nhiễm............"
"Ôn Dư Nhiễm...... Chị đừng sợ...... Đừng sợ...... Em sẽ đến ngay lập tức............"
Trong một khoảng thời gian, Ôn Dư Nhiễm gần như không thể cử động, mọi tri giác đều mơ hồ, giọng nói của tiểu cô nương như đang lơ lửng bên tai, nhưng cũng có vẻ rất xa, giống như có thể nghe được rõ ràng, nhưng cũng có vẻ không nghe thấy gì..
Trong tình trạng này, nàng căn bản không thể biết rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, có thể là mười phút, cũng có thể là một giờ...
"...... Ôn Dư Nhiễm...... Em đến rồi, chị mở cửa đi......"
Trong lời nói mơ hồ của tiểu cô nương, nàng có thể phân biệt ra được câu này.
Sự sợ hãi cùng bối rối trộn lẫn vào nhau khiến nàng khó có thể suy nghĩ như bình thường được, nàng căng chặt thân thể để chống lại cơn choáng váng.
Ôn Dư Nhiễm cố gắng mở hàm răng ra, cắn vào đầu lưỡi của mình.
Cơn đau từ đầu lưỡi truyền đến.
Thần trí của Ôn Dư Nhiễm trở nên thanh tỉnh một chút.
Nàng bắt lấy điện thoại, cố gắng mở cửa bằng điều khiển từ xa, nhưng ngón tay của nàng không nghe theo ý muốn.
Sự lãnh lẽo quỷ dị vẫn còn ở đó, liên tục nối tiếp nhau, càng ngày càng nghiêm trọng.
Có tiếng bước chân đến gần.
"...... Em đến rồi...... Không có việc gì, không có việc gì......"
Một giọng nói mềm mại truyền đến bên tai, và nó tiếp tục truyền đến trong lòng.
Ôn Dư Nhiễm mơ hồ nhìn thấy một đôi tay trắng nõn mềm mại đang duỗi ra tiến lại gần.
Không biết tại sao, khi vừa nhìn thấy đôi bàn tay đó, Ôn Dư Nhiễm đột nhiên cảm thấy lòng mình an ổn lắng xuống, thân thể đang căng chặt cũng thả lỏng một chút.
Nỗi sợ hãi rút đi như thủy triều.
Đau đớn và cơn lạnh thấu xương vẫn còn tiếp tục, giống như bị một lưỡi dao được là từ băng cắt xuống, thân thể giống như một hầm băng, và các triệu chứng không hề thuyên giảm.
Nhưng Ôn Dư Nhiễm cũng không biết vì cái gì, chính là không cảm thấy sợ hãi như vậy nữa
Đôi tay kia thật sự rất ôn nhu, nhàn nhạt ôm lấy vòng eo của nàng, sau đó ôm vào trong lòng.
Cái ôm cũng không quá ấm, nhưng lại làm cho người ta an tâm.
Sau đó, nàng dường như được bế lên, sau đó nằm thẳng đến trên giường.
Trong mông lung, cơn lạnh lẽo kia dường như đã bị một lực mạnh mẽ đẩy ra khỏi cơ thể.
Sau đó, cơ thể đã nhẹ nhàng và ý thức cũng mờ đi...
Vào giây cuối cùng khi chìm vào giấc ngủ, Ôn Dư Nhiễm có một ý niệm——
Rõ ràng nàng không có mở cửa, tiểu cô nương đi vào bằng cách nào......
Còn có, sức lực của tiểu cô nương thật sự rất lớn, có thể bế nàng lên một cách dễ dàng...
Sau đó ý thức chìm vào bóng tối.
........
Buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Dư Nhiễm bị một tia nắng chiếu vào đánh thức.
Ánh mặt trời từ trong khe hở bức màn chiếu vào, vừa lúc chiếu vào trên mi mắt, Ôn Dư Nhiễm co rút thân thể dưới tấm chăn, đôi mắt mở ra thành một khe nhỏ, chậm rãi đưa tay lên cố gắng che ánh mặt trời.
Kết quả là khuỷa tay va phải thứ gì đó.
Thứ gì......?
Ôn Dư Nhiễm híp mắt lại, làm đôi mắt của mình ứng với ánh sáng một chút, tầm mắt đã trở nên rõ ràng hơn.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn thấy một cái đầu màu đen.
Cái đầu kia thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, lộ ra từ trong ổ chăn, dây buộc tóc buông lỏng một nửa, mái tóc đen nhánh mềm mại phân tán trên ga trải giường.
Đây là......
Ôn Dư Nhiễm đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng từ trên giường ngồi dậy, tránh sang bên cạnh một chút, ở một bên nhìn chằn chằm vào cái đầu lộ ra từ trong ổ chăn.
Tiểu cô nương?
Chuyện gì đã xảy ra......?
Ôn Dư Nhiễm cố gắng nhớ lại tình hình tối hôm qua, nhưng cảm thấy đau đầu kinh khủng, cứ như ngày hôm qua uống phải mảnh vỡ.
Nàng đưa tay lên ấn vào đầu, cố gắng chịu đựng cơn đau đầu, ép mình nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ được gì.
Ôn Dư Nhiễm rất rõ bản thân mình không phải là người xằng bậy, làm việc rất có chừng mực. Nàng nắm rất rõ tửu lượng của mình, sau khi uống rượu sẽ không loạn tính làm bậy.
Nhưng bây giờ...
Tiểu cô nương đang nằm trên giường của mình, nhân chứng vật chứng đầy đủ, kết quả quá rõ ràng.
Còn có khả năng khác sao?
Ôn Dư Nhiễm luồn ngón tay vào trong mái tóc, nhẹ nhàng xoa bóp một lúc, cơn đau đầu mới dịu đi một chút.
Nàng nhẹ nhàng ngáp một cái, rồi bước xuống giường.
Thấy tiểu cô nương còn đang ngủ, động tác của Ôn Dư Nhiễm rất nhẹ.
Mang dép lê vào xong, Ôn Dư Nhiễm đứng lên, từng bước đi ra ban công.
Sau đó châm một điếu thuốc.
Cảm thấy vừa mới ngủ dậy hút thuốc cũng không tốt, cổ họng khô khốc giống như đang bệnh, chỉ là trong lòng rất