..............
Sau vài ngày yên ổn, Hoàng đại sư đã chủ động liên lạc với Ôn Dư Nhiễm.
"Mỹ nữ, hiệu quả như thế nào? Ác ma kia có xuất hiện trở lại không? Thân thể có bệnh tình gì kỳ quái không?" Giọng của Hoàng đại sư vang lên trong điện thoại.
"Em ấy tạm thời không có xuất hiện." Ôn Dư Nhiễm trả lời nói.
Hoàng đại sư bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: "À, vậy thì tốt quá rồi!"
Ôn Dư Nhiễm nhíu mày hứa hẹn nói: "Tôi sẽ xác nhận lại trong một khoảng thời gian, nếu không có vấn đề gì, thù lao tôi đưa cho ông cũng không phải ít."
Hoàng đại sư dừng lại nửa giây, sau đó nở nụ cười: "Mỹ nữ, cô thật có lòng."
Tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm khách sáo thổi phồng vài câu với đại sư, phát biểu vài câu thoái thác vô nghĩa, sau đó cúp điện thoại.
Trò chuyện kết thúc.
Ôn Dư Nhiễm để điện thoại sang một bên, dựa lưng vào ghế xoay rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ôn Dư Nhiễm đem điện thoại quăng qua một bên, cả người dựa vào trên ghế xoay, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiểu cô nương thật sự rời đi như vậy sao?
Mấy ngày trước còn đi vào giấc mơ của nàng, xông vào phòng ngủ của nàng, chịu đựng đau đớn để đến gần bên người nàng, tuy rằng mục đích không rõ, nhưng chấp niệm sâu như vậy, thật sự sẽ dễ dàng rời đi như vậy sao?
Ôn Dư Nhiễm đưa tay đặt nhẹ lên trán, trong lòng thật sự có vài phần không tin.
............
Buổi chiều thứ bảy, công việc kết thúc.
Ôn Dư Nhiễm suy nghĩ, đã lâu rồi nàng chưa trở về Ôn gia vì thế lái xe hướng đến Ôn gia. Trên đường đi, Ôn Dư Nhiễm còn mang theo quà đến cho Diệp Thấm Miên.
Diệp Thấm Miên đã lâu không gặp nàng, trong lòng rất nhớ nàng, vì vậy liền lôi kéo Ôn Dư Nhiễm nói chuyện rất nhiều.
Trong khi nói chuyện đã đề cập đến chuyện bảo Ôn Dư Nhiễm dọn về nhà.
"Tốt hơn hết con vẫn nên chuyển về đây đi, sống một mình quá quạnh quẽ." Diệp Thấm Miên nắm lấy tay Ôn Dư Nhiễm, ra sức thuyết phục.
"Vẫn nên từ từ đã." Ôn Dư Nhiễm trả lời:
"Con sẽ đợi cho đến khi em trai kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học."
Mấy ngày nay, tiểu cô nương quả nhiên không có xuất hiện.
Nhưng Ôn Dư Nhiễm cũng chỉ nhẹ nhõm một chút chứ chưa hoàn toàn yên tâm, vẫn luôn có một loại cảm giác hoảng sợ treo lơ lửng ở trong lòng.
Những ngày yên tĩnh càng kéo dài, cảm giác hoảng sợ càng rõ ràng.
Tiểu cô nương kiên trì vây quanh ở bên người nàng như vậy, vậy mà giờ phút này đột nhiên bị vài lá bùa xua đuổi.
Giống như một thói quen nhận thức dễ dàng bị lật đổ, trong lòng bảy phần thả lỏng, hai phần trống trải, còn có một phần hoài nghi.
Chỉ cần chuyện của tiểu cô nương vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, Ôn Dư Nhiễm cũng không dám dọn về Ôn gia.
Ở phía đối diện, Diệp Thấm Miên thở dài khi nghe Ôn Dư Nhiễm từ chối:
"Cũng được, ở riêng một mình cũng thuận tiện. Đúng rồi, Ôn Cừ đang ở trên lầu, con có rảnh thì nói chuyện với nó đi."
"Vâng." Ôn Dư Nhiễm đáp ứng nói.
..........
Vào giờ ăn tối, Ôn Cừ bước xuống cầu thang gỗ, vẫy tay chào đón Ôn Dư Nhiễm.
"Chị, chị đã về rồi!"
"Gần đây thế nào?" Ôn Dư Nhiễm thuận miệng hỏi.
"Khá tốt." Ôn Cừ lộ ra một nụ cười.
Trạng thái tinh thần của Ôn Cừ trông tốt hơn rất nhiều so với một tháng trước, ánh mắt sáng và nụ cười sinh động.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Cừ lôi kéo Ôn Dư Nhiễm đi ra ngoài sân.
"Chị, chị còn nhớ bạn học nữ mà lần trước em đã nói với chị không?" Trong mắt Ôn Cừ lộ ra tia sáng.
Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng nhớ ra.
Trước đó, có một bạn nữ cùng lớp tỏ tình với Ôn Cừ, khiến Ôn Cừ không dám từ chối vì sợ làm tổn thương người khác, còn phàn nàn với Ôn Dư Nhiễm.
"Lần trước nghe lời chị, trực tiếp từ chối. Không ngờ đến cậu ấy rất hào phóng, không quan tâm chút nào, nói rằng vẫn có thể làm bạn. Bây giờ bọn em thân với nhau như những người bạn bình thường. Hơn nữa... Em phát hiện cậu ấy là người rất tốt, làm bạn cũng không tồi."
Ôn Cừ vừa nói vừa gãi đầu, khuôn mặt ửng hồng tươi cười nói:
"Chị, lời khuyên chị đưa ra thật sự rất hữu ích!"
Ôn Dư Nhiễm nghe xong vài câu, cảm thấy em trai nhà mình có thể đã động tâm, nhưng nàng cũng không xen vô nhiều, chỉ thúc giục vài câu đừng phân tâm chăm chỉ học tập, cũng không có nói việc gì khác.
..........
Trong hai ngày tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm sống ở trong nhà của mình như thường lệ.
Mọi thứ đều bình lặng và không có gì xảy ra.
Có vẻ như mọi chuyện đã thật sự được lật trở lại, tên của tiểu cô nương sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời nàng, chẳng để lại dấu vết gì.
Có