.............
Ôn Dư Nhiễm ngây người trong phòng tắm trong một lúc.
Nàng cũng không biết mình đang do dự điều gì, chỉ đơn giản là nàng không dám đi ra ngoài.
Những suy nghĩ và trí tưởng tượng đen tối được dệt thành một bức tranh, chính giữa bức tranh là đôi bàn tay trắng nõn và thon thả của tiểu cô nương.
Ôn Dư Nhiễm nhìn khuôn mặt ửng hồng của mình trong gương, mở vòi nước ra, dùng nước lạnh tạt lên mấy lần, hình như đã nguội xuống vài phần, nàng mới bước đến bên cạnh cửa, ngập ngừng mở cửa.
Tiểu cô nương không có ngoài cửa.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, đi ra ban công làm khô khăn tắm, sau đó mang dép lê đi trở lại.
Trên đường trở lại, Ôn Dư Nhiễm đi ngang qua phòng khách, thấy cửa phòng khách đã đóng.
Tiểu cô nương chắc là đã ngủ.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm vài phần, chậm rãi đi vào phòng ngủ của mình.
"Lạch cạch."
Mở đèn lên.
Ánh sáng đột ngột khiến Ôn Dư Nhiễm có chút không thích ứng, nàng che nửa con mắt, tiến đến bên giường ngồi xuống.
Hửm......?
Ôn Dư Nhiễm mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng, nàng quay đầu lại tình cờ bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.
Tiểu cô nương?
Ôn Dư Nhiễm bị doạ ngay lập tức đứng lên, nàng vội vàng lùi lại vài bước, run rẩy hít một hơi.
"Em tại sao lại ở chỗ này? Không phải đã nói là em ngủ ở khách phòng sao?" Ôn Dư Nhiễm định thần hỏi, giọng điệu lạnh lùng chất vấn.
"Đây không phải là phòng khách sao?" Ninh An nhẹ giọng ngạc nhiên nói: "Vậy thì có lẽ em đã đi nhầm phòng rồi."
Đi nhầm phòng......
Khi Ôn Dư Nhiễm nghe thấy câu trả lời, khóe miệng hơi giật giật mấy cái.
Thật sự cạn lời.
Tất nhiên nàng biết tâm tư của tiểu cô nương là gì, hành động cùng với ý đồ của tiểu cô nương đã quá rõ ràng.
Ôn Dư Nhiễm lui về phía sau mấy bước, nàng có chút sợ hãi, sợ bản thân không kiềm chế được sợi dây thần kinh trong đầu, bùm một tiếng lập tức chìm vào bên trong không thoát ra được.
Ánh đèn rất trắng.
Bờ vai của tiểu cô nương lộ ra bên ngoài lớp chăn bông cũng rất trắng.
Ôn Dư Nhiễm ngoảnh mặt đi nhìn về phía bức tường sáng loáng bên trái, trong tầm mắt vẫn còn lưu lại một thân ảnh làn da trắng nõn.
"Em đi về phòng khách đi." Ôn Dư Nhiễm nhìn trên tường nói.
"Nhưng em đều đã nằm rồi, bên ngoài chăn bông lạnh lắm, em không muốn cử động." Tiểu cô nương nhỏ nhẹ nói, âm điệu kết thúc rất mềm mại.
"Đi ra ngoài." Ôn Dư Nhiễm lặp lại lần nữa, nhưng giọng điệu không còn cường nghạnh như vậy nữa.
"Không."
Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi nói: "Vậy thì tôi đi ra ngoài."
Nói xong nàng quay người bước ra bên ngoài cửa.
Đột nhiên, có một cơn gió yếu ớt có chút mát lạnh thổi qua gương mặt của Ôn Dư Nhiễm, cả người nàng đều co rụt lại một chút.
"Phanh."
Một âm thanh rất nhẹ nhàng.
Cửa đóng lại.
Ôn Dư Nhiếm cầm lấy tay cửa xoay hai lần, nhưng không thể mở ra.
"Cánh cửa này có chuyện gì vậy?" Ôn Dư Nhiễm quay đầu lại nhìn tiểu cô nương,
"Hình như có gió."
"Em....." Ôn Dư Nhiễm nghĩ đến gì đó, lời buộc tội đã lên đến mệng rồi chui vào, không thể nói ra khỏi miệng.
Cuối cùng, giọng điệu của Ôn Dư Nhiễm chậm lại: "Mở cửa ra."
"Em thật sự không biết tại sao cửa lại đóng." Đôi mắt sáng ngời của tiểu cô nương tràn ra đầy ngây thơ vô tội
Ôn Dư Nhiễm không còn lời gì để nói.
"Em ngủ ở lại đây được không......"
Vừa nói Ninh An vừa khẽ nhúc nhích thân thể, bờ vai mềm mại từ bên trong chăn bông lộ ra, ở dưới ánh đèn đặc biệt rất chói mắt.
"Được không?" Giọng nói của Ninh An rất mềm mại, trong đôi mắt đều là ánh sáng.
Ôn Dư Nhiễm nhìn vào đôi mắt kia, cũng không hiểu sao lại quên nói chuyện.
"Có thể ngủ ở đây, nhưng em đừng có lộn xộn." Ôn Dư Nhiễm thỏa hiệp nói.
"Vâng." Tiểu cô nương bật cười.
Mi mắt cong cong, nụ cười như muốn tràn ra từ trên hàng mi cong vút.
Ôn Dư Nhiễm đã lâu không thấy tiểu cô nương cười như vậy, trong nhất thời nàng có chút thất thần.
Một lúc sau, nàng bừng tỉnh lại, đi đến bên giường.
"Em di chuyển qua bên kia một chút." Ôn Dư Nhiễm nói.
Tiểu cô nương liền di chuyển qua bên kia một chút, thật sự chỉ di chuyển một chút.
Ôn Dư Nhiễm kìm nén cảm xúc: "Qua bên kia thêm một chút nữa."
Tiểu cô nương lại di chuyển qua bên kia một chút nữa.
Gần như đã đủ chỗ trống một người có thể nằm.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống.
"Lạch cạch"
Nàng đóng công tắt đèn.
Phòng ngủ lập tức tối sầm lại, Ôn Dư Nhiễm điều chỉnh tư thế ngủ của mình, quay lưng về phía tiểu cô nương.
Tầm nhìn tối sầm thị giác bị mất đi, các tri giác khác đặc biệt rất rõ ràng.
Ôn Dư Nhiễm nghe thấy tiếng cọ xát của vải, tiểu cô nương dường như di chuyển qua bên này.
Tiểu cô nương muốn làm gì?
Các dây thần kinh trong đầu Ôn Dư Nhiễm như thắt lại, tim đập như trống sấm truyền đến bên tai, nàng cố nén hô hấp, trong lòng mơ hồ có một tia chờ mong.
Sau đó, nàng cảm thấy quanh thắt lưng có một chút ngứa.
Dường như có một đôi tay bò lên.
Ôn Dư Nhiễm giật giật, cũng không tránh ra.
Cứ như vậy đi.
Ôn Dư Nhiễm không giãy dụa nữa, cứ để tiểu cô nương ôm vào lòng thoải mái mà ngủ.
Nhưng trong vài giây, đôi tay kia bắt đầu lộn xộn.