.............
Trong điện thoại, Ôn Dư Nhiễm cùng Điền Tiểu Hinh trò chuyện vài câu ngắn gọn, nói sơ qua về những trải nghiệm gần đây của các nàng, sau đó thật sự không có gì để nói cho nên liền cúp điện thoại.
Ôn Dư Nhiễm cất điện thoại trở lại, nhàm chán đi vòng quanh sân trường vài vòng, sau đó cảm thấy thật sự không thú vị, liền đi ra khỏi cổng trường ngồi lại trong xe, nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác.
Kỳ nghỉ đông năm trước....
Tiểu cô nương đã chết trong kỳ nghỉ đông năm trước sao?
Trợ lý không thể tìm thấy tin tức liên quan, điều này chứng minh rằng tiểu cô nương không chết trước mặt người khác, cũng không phải tai nạn xe, nhảy lầu, hỏa hoạn hoặc các sự kiện khác thu hút sự chú ý.
Vay nặng lãi......
Thật ra có chút khả năng.
Nhưng đến mức độ như thế sao? Tiểu cô nương hoàn toàn có thể học xong đại học bằng học bổng và quỹ viện trợ, hoàn toàn không cần phải vay nợ một số tiền lớn.
Ôn Dư Nhiễm đang nghĩ ngợi lung tung, ý thức có chút mơ hồ, đang ngồi trên ghế bất giác mơ màng ngủ trên ghế trong một lúc.
Khoảng 6 giờ chiều, tiểu cô nương gọi đến đánh thức Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm đè lên huyệt thái dương, chậm rãi mở mắt ra, trả lời điện thoại:
"Tôi ở cổng trường của em."
"Em đã nhìn thấy chị." Giọng nói của tiểu cô nương mang theo ý cười trong trẻo.
Ôn Dư Nhiễm theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trên cửa kính xe xuất hiện một bóng người sáng ngời.
Chiếc váy màu xanh lam nhạt, có viền trắng trên váy, lộ ra bắp chân trơn bóng mịn màng, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, sạch sẽ và hấp dẫn.
Ôn Dư Nhiễm cúp điện thoại, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang tiến lại gần từng chút một, cuối cùng đã đứng yên trước cửa xe, làn váy xanh nhạt đặc biệt quyến rũ dưới ánh hoàng hôn. Ôn Dư Nhiễm mở khóa xe để tiểu cô nương ngồi vào.
"Hôm nay tôi đi tìm giảng viên hướng dẫn của em." Ôn Dư Nhiễm nghiêng đầu trực tiếp nói với tiểu cô nương.
Nếu người ngồi trước mặt nàng không phải là tiểu cô nương, mà là người nào khác, Ôn Dư Nhiễm nhất định sẽ nói chuyện vòng quanh trước, rồi cuối cùng cân nhắc một chút về khuynh hướng và ý định, sau đó mới tiếp cận chủ đề một chút.
Nhưng ngồi trước mặt nàng chính là tiểu cô nương.
Có lẽ bởi vì đã biết tiểu cô nương là ma, nên theo bản năng Ôn Dư Nhiễm đã không sử dụng thói quen và nghệ thuật nói chuyện với con người, nói thẳng ra không có bất kỳ quanh co lòng vòng nào.
"Vâng." Ninh An cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
Lông mày rũ xuống, hàng mi cong vút được nhuộm nhiều lớp ánh sáng.
Không có phản ứng nào khác.
Ôn Dư Nhiễm nhướng mày, nhìn đi chỗ khác, tiếp tục hỏi: "Kỳ nghỉ đông năm trước......"
"Em đi vay nặng lãi, nửa đường bị cướp tiền, em là bị đánh chết." Ninh An cúi đầu, giọng nói đều đều, không chút cảm xúc.
Ôn Dư Nhiễm sửng sốt.
Tiểu cô nương nói quá trực tiếp, không có che dấu và cũng không có giảm xóc, trực tiếp nói ra khỏi miệng. Nội dung không khác so với tưởng tượng của Ôn Dư Nhiễm, nhưng cách nói chuyện của tiểu cô nương khiến nàng kinh ngạc.
Ôn Dư Nhiễm vẫn luôn cho rằng đây là khu vực cấm các tiểu cô nương không được chạm vào, vì vậy trước nay nàng không bao giờ dám hỏi.
Không ngờ tiểu cô nương lại trả lời dứt khoát như vậy, lưu loát như vậy, không hề có cảm xúc như vậy, trạng thái giống như người ngoài cuộc đang kể chuyện của người khác vậy.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng hô hấp hỏi: "Không ai biết sao?"
"Rừng núi hoang vắng, không ai biết."
Lúc đó nhóm người đòi nợ chỉ muốn dạy cho cô một bài học, không ngờ thân thể của cô lại yếu ớt như vậy, đến mức chỉ đánh một cái liền tắt thở, cuối cùng chỉ có thể đem thi thể của cô vứt ở vùng ngoại ô.
Những gì Ninh An nói đều là sự thật, nhưng có một phần bị lược bỏ.
Cô không nói với Ôn Dư Nhiễm rằng nơi đó là nơi bọn chúng thường xuyên dùng để vứt xác chết. Có rất nhiều cô hồn dã quỹ chết oan chết uổng tập trung ở đó, có rất nhiều xương cốt và oán khí tích tụ chồng chất ở nơi đó, ma quỷ cắn nuốt lẫn nhau để có thể gia tăng tu vi.
Cô gần như quên mất bản thân làm thế nào để thoát khỏi những ý niệm xấu xa cùng với oán hận trong mắt, thoát khỏi sự kiềm hãm của hồn ma chạy ra bên ngoài và liều mạng bảo vệ miếng ngọc kia như thế nào.
"Trước khi thi đại học, em đến một miếu chùa cầu phúc, phương trượng tặng cho em một miếng ngọc, nói rằng miếng ngọc này có thể hoàn thành tâm nguyện của em, em vẫn luôn đeo nó ở trên người. Sau khi chết, linh hồn của em không thể chạm vào bất cứ thứ gì, em chỉ có thể chạm vào nó. Em liền mang theo miếng ngọc bội kia theo, từng chút