.........
Ôn Dư Nhiễm sửng sốt một chút.
Đùa cái gì vậy?
Tiểu cô nương là ma, làm sao có thể mang về nhà?
"Tính cách của em ấy có chút hướng nội, con muốn hỏi ý kiến của em ấy trước." Ôn Dư Nhiễm sắc mặt không thay đổi đáp.
Đương nhiên Diệp Thấm Miên có thể nghe ra lời từ chối của con gái, vội vàng nói:
"Vậy con cho mẹ thông tin liên lạc của con bé, mẹ sẽ liên lạc với con bé."
Ôn Dư Nhiễm bất giác lại cau mày lại
"Được." Ôn Dư Nhiễm trầm mặc một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Tiểu cô nương có rất nhiều chiêu trò và nói dối còn trôi chảy hơn cả nàng, vì vậy chắc sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Nhìn thấy Ôn Dư Nhiễm đã đồng ý, Diệp Thấm Miên không ngừng suy nghĩ về chuyện này, phần sau của bữa cơm cũng không nói gì nhiều.
Vừa ăn cơm xong, Diệp Thấm Miên đã lấy điện thoại di động ngồi xuống, hỏi Ôn Dư Nhiễm số WeChat của tiểu cô nương.
"Tên của cô bé sinh viên là gì?"
"Ninh An." Ôn Dư Nhiễm đáp.
"Chậc chậc" Diệp Thấm Miên bấm vào thông tin của tiểu cô nương, cảm thán nói:
"Tên WeChat này hay nhỉ.....naw.....Ninh yêu Ôn?"
Ôn Dư Nhiễm mơ hồ đáp lại, trên mặt có chút nóng lên.
Tại sao Diệp Thấm Miên vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tên WeChat này có vấn đề, còn nàng lúc trước nhìn không ra?
Sau đó, Diệp Thấm Miên lại lôi kéo nàng, đặt câu hỏi liên tục, trong lời nói luôn hỏi về nữ sinh viên đại học đột nhiên xuất hiện này, nhưng trong lòng vẫn còn chưa từ bỏ ý định vô tình hỏi về quan hệ của nàng với Điền Tiểu Hinh.
Những gì Ôn Dư Nhiễm có thể nói thì liền nói, những gì không thể nói thì nói dối cho qua, vẫn luôn kéo dài cho đến khi mặt trời lặn xuống núi mới dừng lại.
.........
Buổi tối, Ôn Dư Nhiễm về đến nhà, muốn cùng tiểu cô nương thảo luận một chút về chuyện này.
Nhưng khi nàng mở cửa ra thì thấy đèn trong nhà đều đã tắt hết, không thấy tiểu cô nương ở đâu cả.
Nàng gọi điện thoại tiểu cô nương.
"Alo, em đang ở đâu?" Ôn Dư Nhiễm trực tiếp hỏi sau khi điện thoại được kết nối.
"Em đang ở trong căn phòng mà em đã thuê trước đây, có một số đồ vật quan trọng phải quay trở lại lấy." Giọng nói ngọt ngào của Ninh An phát ra từ ống nghe, không có gì khác thường, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy yên tâm.
"Khi nào trở về?"
"Sau 30 phút nữa, chờ em." Tiểu cô nương nói chuyện rất ngọt ngào, khiến trái tim của Ôn Dư Nhiễm tê rần.
Ôn Dư Nhiễm nuốt nước bọt, khó chịu thay đổi tư thế, sau đó đổi chủ đề:
"Mẹ tôi có thể dùng WeChat để liên lạc với em. Nếu bà ấy nhắn muốn gặp em, thì hãy xem tin nhắn rồi trả lời thế này........"
"Em biết, em đã đồng ý với dì ấy." Giọng của Ninh An mang theo ý cười.
Ôn Dư Nhiễm ngây ngẩn cả người.
Ý định ban đầu của nàng là muốn cho tiểu cô nương chuẩn bị một chút và nên từ chối như thế nào, nhưng không ngờ tiểu cô nương đã đồng ý.
Tiểu cô nương là ma, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Ôn Dư Nhiễm có thể chấp nhận, nhưng còn những người khác thì sao? Nói không chừng sẽ gọi một người giống như Hoàng đại sư đến để đuổi ma.
"Em đồng ý làm gì?" Ôn Dư Nhiễm mở miệng hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng trong một lúc.
"... Em tưởng rằng chúng ta ở bên nhau." Giọng của tiểu cô nương nói thật sự rất nhẹ, tựa như lông hồng mỏng manh dễ vỡ.
Tiểu cô nương dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng tiếp tục nói: "Chúng ta ở bên nhau, tại sao không được đi gặp mẹ của chị?"
Tại sao?
Bởi vì tiểu cô nương là ma.
Lời phản bác lên đến trên môi thiếu chút nữa thì nói ra khỏi miệng, nhưng vào giây cuối cùng Ôn Dư Nhiên đột nhiên nuốt trở về
Thôi quên đi.
Nếu như không phải lúc trước xảy ra tai nạn xe hơi, thì Ôn Dư Nhiễm cũng không phát hiện được, huống chi chỉ là gặp mặt, chắc là không có vấn đề.
Đã đồng ý rồi thì đồng ý thôi.