..........
Là như thế này sao?
Ôn Dư Nhiễm uống rượu không nhiều lắm, men say rất nhẹ, nhưng tâm phiền ý loạn không thể giải thích được.
Chính nàng đã nói lời vui đùa như vậy sao?
Thật đúng là xấu xa.
Cảm giác áy náy xen lẫn vài phần tự trách, khó chịu không nói nên lời.
Lúc sau Điền Tiểu Hinh còn trêu ghẹo rất nhiều, nói: "Cô bé này thật sự rất có nghị lực, bây giờ thật sự đã có được cậu, cô bé không nói với cậu về chuyện trước kia sao?"
Ôn Dư Nhiễm trả lời cho có lệ, trong lòng luôn nhớ đến tiểu cô nương, phần sau của bữa cơm đều cảm thấy rất hạnh phúc.
...........
Khi ăn gần xong, tài xế cũng đã đến nơi.
Sau khi Ôn Dư Nhiễm tiễn Điền Tiểu Hinh đi, nhìn thấy tài xế vẫn đang đợi ở bên đường, nàng cũng lên xe, xe vững vàng hướng về nhà.
Sau khi về đến nhà, Ôn Dư Nhiễm phát hiện tiểu cô nương không có ở nhà.
Nàng gọi tên Ninh An mấy lần, nhưng đều không nhận được câu trả lời. Ôn Dư Nhiễm lại đi xem xét mấy căn phòng.
"Ninh An?" Ôn Dư Nhiễm đi vào phòng khách, nơi này là cho tiểu cô nương để đồ vật, bên ngoài có một ban công nhỏ.
Cánh cửa của ban công nhỏ cũng trong suốt, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của tiểu cô nương bên ngoài bức rèm.
Ninh An đưa lưng về phía nàng, đối mặt với lan can ban công nhìn ra bên ngoài, từ góc độ của Ôn Dư Nhiễm chỉ có thể nhìn thấy đường cong mềm mại trên lưng của tiểu cô nương.
Ôn Dư Nhiễm bước xuyên qua phòng khách đến gần tiểu cô nương.
Ánh mắt của nàng vẫn luôn ở trên người của tiểu cô nương, không chú ý đường đi cho lắm, cánh tay dường như vô tình chạm phải một vật bằng gỗ.
"Phanh."
Đó là âm thanh của một đồ vật rơi xuống đất.
Đã rơi vật gì?
Ôn Dư Nhiễm quay đầu nhìn lại, phát hiện ra rằng mình đã va phải một chiếc hộp trên giá gỗ, có một số trang giấy bị rơi ra.
Chiếc hộp này dường như được tiểu cô nương mang đến từ căn phòng cho thuê u ám đó, vẫn luôn được xem là bảo vật.
Ôn Dư Nhiễm thở ra một hơi, nhẫn nại ngồi xổm xuống, cố gắng thu dọn nhặt đồ đạc lên.
Nhưng khi tầm mắt chạm đến mặt đất, Ôn Dư Nhiễm ngây ngẩn cả người.
——Trong hộp chính là ảnh chụp của nàng.
Ôn Dư Nhiễm lần lượt nhặt từng trang giấy rơi vãi trên mặt đất lên rồi đặt vào bên trong hộp, nàng nhìn cho thật kỹ không thiếu sót thứ gì.
Trong hộp là ảnh chụp của Ôn Dư Nhiễm, có một số là ảnh đã được rửa, có một số được cắt ra từ tạp chí, có một vài trong số đó là từ ảnh nhóm.....
Những bức ảnh này đã được trải dài qua rất nhiều năm, được bắt đầu từ lúc nàng đến diễn thuyết ở trường sơ trung cho đến trang bìa của các tạp chí gần đây.
Ngoài ra còn có một bức ảnh vốn dĩ là nàng chụp chung cùng với Điền Tiểu Hinh, nhưng vị trí của Điền Tiểu Hinh đã bị bút đỏ gạch bỏ.
Như thể xen lẫn nỗi oán niệm rất lớn
Trái tim của Ôn Dư Nhiễm run lên mấy lần.
"Trả lại cho em đi." Giọng nói của tiểu cô nương từ phía trên truyền đến.
Ôn Dư Nhiễm run rẩy ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn thấy Ninh An đứng trước mặt nàng, đang cúi đầu nhìn nàng.
Màu mắt rất tối.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu vài lần để cho nhịp tim dần dần ổn định, sau đó chậm rãi đứng dậy đem chiếc hộp trả lại trên tay cho tiểu cô nương.
"Của em đây." Ôn Dư Nhiễm nuốt nước bọt, ổn định giọng nói,
"Chị sợ sao?" Giọng nói của tiểu cô nương rất nhẹ nhàng.
"Không có." Ôn Dư Nhiễm siết chặt ngón tay, sau đó mới thả lỏng một chút: "Trước kia tôi... có thể không quá chú ý đến em, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ đối tốt với em."
Sau khi nói xong, Ôn Dư Nhiễm kiềm chế nỗi sợ hãi nhẹ của mình và cố gắng nở một nụ cười dịu dàng.
Ninh An lặng lẽ nhìn nàng.
Một lúc sau, Ninh An mới nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng."
"Trước kia, tôi đã từng cùng với Điền Tiểu Hinh ở bên nhau, nhưng đã chia tay từ lâu, bây giờ gặp nhau như một đối tác. Thật sự không có gì cả."
"Vâng." Ninh An lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Ôn Dư Nhiễm tiến lên hai bước về phía trước.
Nàng nghĩ tiểu cô nương có một chút cố chấp, cho dù tiểu cô nương chính là ma, nhưng chính nàng cũng thích một hồn ma như vậy.
Không có gì phải sợ cả.
Ôn Dư Nhiễm vừa suy nghĩ, vừa nắm tay của tiểu cô nương
Sau đó nàng cúi đầu xuống, có chút vụng về hôn lên đôi môi của tiểu cô nương một cái nhẹ.
"Ninh An."
"Vâng?" Giọng nói của Ninh An có chút ngẩn ra, dường như còn có chút muốn khóc nức nở.
"Cuối tuần chúng ta đi leo núi đi."
—— cuối tuần chúng ta đi leo núi đi.
—— đây là chuyện chị thiếu em.
Nửa câu cuối cùng vẫn chưa nói ra được
Nàng vẫn còn nhớ rõ lúc trước, nói muốn dẫn tiểu cô nương đi ra ngoài chơi, kết quả nửa đường xảy ra tai nạn xe hơi, và phát hiện ra tiểu cô nương là một hồn ma.
Chính nàng đã rối rắm, cũng chưa dẫn tiểu cô nương cùng nhau đi chơi.
.............
Đêm đó, Ôn Dư Nhiễm lại mơ thấy giấc mộng đó.
Trong giấc mơ, đầu của nàng bị bao phủ bởi mái tóc hoa râm.
Tiểu cô nương vẫn tràn đầy thanh xuân, từ đầu đến chân vẫn còn căng mịn.
Ôn Dư Nhiễm lại một lần nữa bừng tỉnh dậy.
Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương đang ngủ say bên gối, có chút thất thần.
Làm sao có thể như thế được?
Sáng nay có rượu, sáng nay say.
Ở bên nhau một ngày, thì tính một ngày.
Ôn Dư Nhiễm không biết bản thân đã ngồi trong bóng tối bao lâu, sau đó thật sự rất mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
................
Cuối tuần cũng đã đến.
Ôn Dư Nhiễm đã chuẩn bị đầy đủ, sau mấy giờ lái xe cuối cùng cũng dẫn tiểu cô nương đến dưới chân núi.
Cảnh tượng bình minh trên đỉnh núi ở đây rất nổi tiếng.
Nghe nói điều kiện ăn ở trên đỉnh núi cũng không lý tưởng, Ôn Dư Nhiễm không chọn leo vào ban đêm, mà đặt đồng hồ báo thức vào sáng sớm.
Rạng sáng, đồng hồ báo thức vang lên.
Ôn Dư Nhiễm choáng váng đứng dậy, cả hai mắt đều không mở ra được, đi