Nghe thấy Thương Am định gặp thầy, ánh mắt Tiêu Triết sáng lên rồi lại tiếc nuối thở dài. Anh ta hiểu rằng Du Dữu không cần mình giúp.
“Quá tốt rồi, Du Dữu. Em mau đi đi.” Anh ta vỗ bả vai Du Dữu, trực tiếp chấp nhận chú Thương kia muốn ra mặt cho cậu.
Du Dữu quay đầu nhìn anh ta, trực giác cảm thấy Tiêu học trưởng tuy cười nhưng lại thấy tinh thần hơi kém. Vì thế cậu gật đầu xong đi ngay, giả vờ quên không mang túi giấy nhỏ trên ghế dài kia. Trong túi giấy là một phần của giải thưởng cuộc thi nấu ăn. Giải nhất được cái ipad nhưng có phần quà cho những người tham gia là một hộp kẹo hoa quả.
Cậu đã lén ăn một viên, ngọt nhưng không ngán. Chắc ăn có thể khiến tâm trạng người ta thoải mái hơn.
Giả vờ quên xong lại nói không muốn, đưa cho người khác bằng cách này cũng không coi là quà, chỉ là cách ở chung giữa bạn học mà thôi.
Thương Am đi trước, Du Dữu thì lơ đãng, trong đầu đều là Tiêu Triết, hệ thống, giá trị hắc hóa ngoài ra còn việc kiếm tiền, hoàn toàn không nhìn đường mà cắm đầu đi theo Thương Am.
Đến dưới chân ký túc xá, Du Dữu dừng chân rồi không nhịn được mà liếc nhìn giá trị hắc hóa trên đầu Thương Am.
“Cậu không tò mò sao?”
Lúc này Thương Am cũng dừng lại, không vội vàng đi vào mà bỗng hỏi Du Dữu một câu không đầu không đuôi.
Du Dữu sửng sốt, phản xạ có điều kiện nghĩ đến giá trị hắc hóa. Trong nháy mắt đó cậu nghĩ rằng Thương Am đã biết hết tất cả mọi thứ. Từ sự tồn tại của hệ thống, thân phận của mình, lý do đến đây, còn có giá trị hắc hóa sáng chói hơn cả đầu trọc đang ở trên đỉnh đầu của hắn.
“Tò mò gì ạ?”
Cậu hỏi ra miệng, tim thì khẩn trương bắt đầu đập nhanh, hận không thể gật đầu ngay rồi nắm tay áo Thương Am bảo em hiếu kì sắp chết rồi! Mau nói cho em biết giá trị hắc hóa của anh là thế nào vậy! Bỗng lên bỗng xuống thì thôi đi, bỗng nhiên đầy là thế qué nào! Là do em không đủ nghe lời hiếu thuận hay là do thế giới này quá tàn khốc quá u tối nên anh muốn hủy diệt hả!!
Kết quả Thương Am lại sờ đầu cậu, hiền lành ôn tồn trả lời “Không tò mò nội dung của cuộc nói chuyện chút nữa sao?”
À…
Du Dữu lập tức hết hứng, bả vai trùng xuống, giọng điệu bình tĩnh trả lời “Tò mò ạ. Chú, ngài định tìm thầy giáo của cháu nói gì ạ.”
“Nói một chút về việc cho cậu nghỉ dài hạn.” Thương Am nhìn hiểu cậu đang đáp qua loa nhưng vẫn giả vờ như không thấy mà kiên nhẫn trả lời “Trường học loạn, cho cậu nghỉ hè sớm. Chờ đến khi thi thì mới quay lại, được không?”
Nghỉ!
Nghỉ dài hạn!
Được thả sớm!!
Có lẽ bị thi thố ám ảnh quá nặng, cũng có thể do thân thể này vẫn còn thiên tính thích ngày nghỉ nên Du Dữu sau khi nghe xong những lời này vui đến mức chỉ thiếu điều nhảy dựng lên gật đầu ngay.
Sau đó thì nhịn được, chỉ là ánh mắt sáng lấp lánh thì không giấu nổi. Cậu vẫn nhớ rõ mình là học sinh, nhớ rõ thành tích cùng chứng nhận tốt nghiệp rất quan trọng. Du Dữu cẩn thận rất muốn nhưng tỏ vẻ từ chối một chút “Thế, thế có sợ không hay lắm không ạ? Còn phải lên lớp một tháng nữa, thầy cô có thể trừ điểm chuyên cần cũng như điểm thảo luận nhóm không ạ?”
“Nếu cậu không muốn thì…”
“Không, không. Cháu đồng ý!”
Du Dữu một giây quay lại bản tính thật, chưa suy nghĩ đã lôi cánh tay Thương Am đi vào bên trong “Chủ nhiệm lớp cháu ở tầng một. Nếu cần gặp người có chức vụ cao hơn quản cả khóa thì ở tầng hai. Chúng ta đi mau không sợ họ tan làm sớm!”
Đây là được nghỉ đó! Tuy cậu giở trò xấu để khiến bạn cùng phòng phải chuyển đi nhưng cũng không có nghĩa cậu muốn ở ký túc xá. Hơn nữa ở ký túc thì phải ăn ở nhà ăn, coi như bán ipad được thưởng hôm nay thì cũng không thể ăn uống thoải mái được.
Nếu như không cần lên lớp thì cậu sẽ có nhiều thời gian kiếm tiền vặt hơn, còn có thể chơi thế nào cũng được; hơn nữa càng có nhiều thời gian nhìn chằm chằm giá trị hắc hóa trên đầu chú để nghiên cứu cẩn thận.
Nghĩ thế nào cũng là trăm lợi mà không có một hại nào!
Du Dữu hứng thú đi lên. Tại nơi cậu không nhìn thấy, số 100 đỏ chót nhảy một cái biến thành số 99 sau đó lại nhảy trở về 100.
Đến lúc Thương Am cùng Du Dữu đều ở trước mặt thầy giáo rồi Du Dữu mới nhớ đến một vấn đề quan trọng.
Thương Am, không, phải, người giám hộ, của, cậu.
Tất nhiên thầy giáo sẽ không biết việc đó, từ trước khi Du Dữu nhập học đã biết cậu không cha không mẹ, không có người thân nào. Bây giờ Thương Am bỗng nhiên xuất hiện lúc này, thực sự dễ khiến người ta nghi ngờ.
Thầy giáo trực tiếp từ chối tiếp chuyện thì sao, không đồng ý Thương Am là phụ huynh thì làm gì giờ?!
“Hóa ra là Thương tiên sinh, ngài mau ngồi. Tôi biết hôm nay ngài sẽ đến nên vẫn đang chờ đây.”
“Thầy Tiết khách sáo rồi.”
Du Dữu mơ màng.
Quá trình nói chuyện cực kì thuận lợi, thầy giáo cứ như làm theo thủ tục, đàm phán tất cả với Thương Am.
Trong lúc nói chuyện thầy còn chủ động thay mặt nhà trường xin lỗi chứ không có thành kiến như trong nguyên tác. Ngược lại còn cảm thông cho việc Du Dữu gặp phải. Ngoài ra còn vì lời đồn trong trường, các việc như bạo lực mạng mà tỏ vẻ sẽ chịu trách nhiệm cùng bù đắp.
Chờ Du Dữu ngẩn người xong thì kết quả là mình đã trở thành thực tập sinh xuất sắc của Tập đoàn Nghiệp Phong, được đặc biệt phê chuẩn vắng mặt trong các tiết tiếp theo, chỉ cần tham dự luận văn cuối cùng. Thậm chí còn được bỏ các bài thi giấy.
Nói cách khác là cuối kỳ vẫn cần đánh giá tổng hợp nhưng thực ra không nhất thiết phải đến trường. Luận văn các thứ có thể trao đổi với thầy giáo qua mạng là được.
Mà Thương Am vì thế cũng thanh toán xong một phần tài trợ, số tiền đó lấy danh nghĩa là ủng hộ trường học cải thiện điều kiện học tập càng thoải mái, cởi mở, bảo mật nhưng vẫn văn minh. Phương pháp cụ thể là nâng cấp website trường học, bao quát diễn đàn có vô số bát quái. Hơn nữa thi cuối kỳ của học sinh còn kết hợp thêm thi rèn luyện văn hóa, phương pháp cụ thể thì vẫn đang cần hoàn thiện.
Du Dữu cuối cùng cũng nhận ra đây là đoạn đã từng xuất hiện trong kịch bản thật.
Trong câu chuyện xưa mà hệ thống cho cậu xem, Thương Am cũng nói với trường học tuy không giống như bây giờ vì để