Sau khi chuông cửa vang, Du Dữu nhìn bên ngoài qua mắt mèo.
Cậu thấy mấy người mặc đồng phục nghiêm túc, nhìn giống nhân viên công tác.
Bọn họ đều đội mũ, ép vành mũ xuống không nhìn rõ mặt.
Du Dữu nghĩ ngay đến bọn trộm trong kịch bản, lui về sau một bước.
Nhưng trong kịch bản bọn họ là trộm, coi như bỗng nghĩ đến trong phòng không người nên muốn trộm thì cũng sẽ không ấn chuông cửa chứ?
Chẳng nhẽ muốn đoán thử trong nhà có người không? Còn cần phải đoán sao, shipper cũng từng đến rồi.
“Ai vậy?”
“Chào ngài, chúng tôi là người của tòa nhà. Hộ gia đình tầng dưới báo lại là sàn của nhà ngài bị rò nước. Chúng tôi đến kiểm tra.”
Du Dữu hiểu đây là tiến hóa rồi, định kết hợp với lừa đảo đề cướp. Họ đang muốn lừa cậu mở cửa.
Nếu như cậu phủ nhận nói không rỉ nước thì những người giả mạo này sẽ kiên trì vào kiểm tra.
Nhưng vấn đề là nếu cậu dễ lừa cũng không mở được cửa này.
Nếu như cậu không phủ nhận, đồng ý bồi thường thì cũng phải trả tiền, phải cãi nhau một lúc, rất phiền.
Nghĩ đến đó Du Dữu nhanh trí “Mấy người dựa vào đâu nói nhà tôi rò nước?”
“Thưa ngài, chúng tôi đã nói rồi. Là hộ gia đình tầng dưới báo, xin ngài trước tiên mở cửa để chúng tôi xác nhận tình huống.”
“Lừa đảo. Nhà tôi khất nợ tiền nước lâu lắm rồi, bị cắt nước rồi.”
“… Bị, cắt nước?”
“Tôi nghèo rớt á” Du Dữu chân thành nói, nói thê thảm như kêu cha gọi mẹ “Nghèo đến mức không học tiếp đại học được, không đóng được tiền nước… Mấy người tòa nhà các anh còn đổi cách giục tôi giao phí tòa nhà nữa. Tôi không có tiền thật, một đồng cũng không có!”
Người ngoài cửa trợn tròn mắt.
Trộm quen tay nhưng lần đầu làm lừa đảo. Không giống tưởng tượng của họ lắm, hơi khó.
“Anh, nhà này có tiền như thế lại là một đứa kẹt xỉ?”
“Im miệng! Bùn nhão như mày thì biết gì!”
Du Dữu vừa giữ cửa vừa diễn kịch với mấy người này. Mặt khác thì nhắn tin cho Thương Am, báo là ngoài cửa có người xấu.
Thương Am có thể nhìn camera giám sát, cảnh sát truy hỏi cũng có chứng cứ, có thể báo cảnh sát thay mình.
Mà cậu hiện tại không tiện trực tiếp báo cảnh sát hoặc nói ra miệng. Vì như thế sẽ khiến bọn cướp biết mình bị lộ rồi, sẽ không diễn kịch với cậu nữa.
Nếu những người đó bắt đầu nạy cửa, trắng trợn phạm tội thì tình huống sẽ nguy hiểm hơn.
“Thế có khả năng là ống nước của nhà ngài bị hỏng. Ngài mở cửa chúng tôi kiểm tra xem.”
Một người khác nói tiếp “Đúng vậy, chúng tôi xem thử. Bảo đảm không giục ngài đóng tiền, chúng tôi muốn có lời giải thích cho gia đình dưới tầng thôi.”
Thế mà không chịu bỏ qua.
Cũng đúng, mấy người này đã theo dõi thấy Thương Am lái xe xịn ra ra vào vào nên sẽ không dễ tin rằng cậu nghèo sau đó từ bỏ.
Du Dữu hơi buồn lòng, cậu đứng dậy kéo dài thời gian “Vậy mấy người chờ chút, tôi đi kiểm tra ống nước.”
Sau đó rời khỏi cửa chính.
Tất nhiên cậu không đi kiểm tra ống nước thật mà đi tới đi lui ở phòng khách, dép lê giẫm lên sàn nhà tạo ra tiếng lạch cạch.
Vừa rồi đợi ngoài cửa lâu quá chân hơi mỏi, phải giãn gân cốt một chút.
Kí chủ, nhắc cậu một chút. Hiện giờ báo cảnh sát sẽ bị bọn họ phát hiện. Nếu vào những phòng khác thì khi đóng cửa sẽ có tiếng cũng tạo thành hậu quả không hay.
Tà tâm khó dò.
Được rồi… Du Dữu để điện thoại xuống.
Đúng rồi, 100. Mấy tên trộm này là NPC không có hồn hả?
Đúng, chỉ xuất hiện một lần nhưng khả năng cao hơn chút. Có thể nói khi thế giới sụp đổ thì sau khi những nhân vật qua đường không xuất hiện trong kịch bản biến mất thì sẽ đến những vai như này.
Đợi đến khi mấy người kia mất kiên nhẫn, lại gõ cửa bảo mở cửa ra thì Du Dữu quay lại.
Mang theo một cái ghế nhỏ, dây sạc điện thoại, còn có một miếng cơm cháy và coca đá.
Cậu ngồi xuống cạnh cửa chính, vừa sạc điện vừa nghịch điện thoại, vừa ăn vừa đối phó trộm.
“Chàng trai à, cậu kiểm tra xong rồi thì có phải nên mở cửa không? Chúng tôi chờ ở đây nửa ngày, chân cũng tê rồi.”
“Mấy người là ai vậy?”
“Ha ha, sao không nhận vậy. Chúng tôi là người của tòa nhà.”
Du Dữu sầm mặt, hiểu chiêu này không dùng được rồi.
Đáng ghét, nếu ‘cưỡng chế’ không xuất hiện lại thì tôi đã có thể cho mấy chương trình này gặp phải vòng lặp vô hạn rồi! Cho lặp lại đến tối luôn!
?
Như nhân viên chào hàng của cửa tiệm hôm trước ấy!
Nếu như là chương trình không có hồn, do số liệu cấu thành thì chắc chắn sẽ có bug.
Hệ thống 100 thử nghĩ cảnh tượng đó, im lặng.
“Tôi xem rồi, ống nước không sao, không rò nước mà.”
“Có thể là do cống thoát nước bị hỏng. Ngài mở cửa đi, trùng hợp là chúng tôi cũng gọi thợ sửa ống nước theo.”
“Không được, tôi mở cửa khẳng định mấy người bắt tôi nộp phí bảo kê.”
“Là phí tòa nhà.”
“Mấy người xem! Thừa nhận rồi kìa! Mấy người đến giục tôi nộp phí tòa nhà!! Còn lòng cảm thông không vậy!” Giọng Du Dữu bỗng nhiên kích động. Tại lúc này kỹ năng của cậu phát huy vượt xa bình thường, đạt đến cấp bậc trước nay chưa từng có.
“Mấy người của tòa nhà đều lừa đảo! Người xấu! Quỷ hút máu! Chủ nghĩa tư bản xấu xa!”
“Không, ngài nghe chúng tôi chút. Chúng tôi không đến vì phí tòa nhà thật, chúng tôi muốn xem nhà ngài rò nước…”
“Hu hu hu…”
Du Dữu loáng thoáng nghe được một tiếng ‘Đệch’ rất nhỏ, rất nhỏ, rất đè nén, giống nghe nhầm vậy.
“Tao nói này, nói nhảm với thằng nhóc này làm gì! Trực tiếp xử luôn!”
“Im miệng! Bùn nhão như mày thì biết gì!”
“Đừng khóc mà. Ngài cứ mở cửa đi. Chúng tôi kiểm tra một chút thôi. Nếu như là vu oan ngài, ống nước không hỏng thì tiền phí tòa nhà tôi miễn cho ngài luôn. Tiền phí thiếu trước đó bỏ qua luôn. Được không?”
Điều kiện khiến người ta dao động, đại ca này đầu vẫn thông minh.
Du Dữu lo lắng còn diễn tiếp thì bọn họ sẽ trở mặt không diễn nữa, nên cậu đồng ý.
“Thật hả? Thật là sau đó không giục tôi đóng tiền nữa?”
“Là thật, ngài không tin thì chúng tôi viết xác nhận cho ngài.”
“Được.”
Mấy người đàn ông ở cửa nghe thấy đồng ý, dồn dập lộ vẻ mặt mừng rơn.
Nói linh tinh nửa ngày cuối cùng cũng hết khổ rồi.
“Hở? Lạ thật…”
“Sao thế?”
Du Dữu giả bộ mở cửa hai lần, phát ra tiếng cố mở cửa “Sao cửa không mở được?”
Nói như thật vậy.
Sau đó uống một ngụm coca đá. Nói nhiều nên hơi khô miệng.
Uống xong vẫn thấy miệng khó chịu nên uống ngụm nữa. Có tiếng lọc cọc.
Bỗng lại nghe thấy một tiếng ‘Đệch’.
“Hình như tao nghe thấy tiếng ăn uống. Không phải bị nó lừa chứ? Tao đã nói rồi, cứ thế làm thôi!”
“Im miệng! Bùn nhão như mày hiểu cái búa á!”
“Thật sự không mở được. Ài, cửa này hỏng rồi hay sao á.” Du Dữu vô tội nói “Không phải mấy người cố ý trả đũa làm hỏng khóa nhà tôi chứ?”
“Làm sao hỏng được?!” Đại ca nhóm móc túi cuối cùng cũng không giữ bình tĩnh được, bắt đầu nói không lựa lời “Vừa rồi vẫn dùng tốt cơ mà?”
“Vừa rồi dùng tốt như nào?”
“Tôi thấy cậu gọi thức ăn ngoài! Cửa không mở được thì cậu nhận đồ thế nào? Cái túi lớn vầy!”
“À, anh bảo cái đó hả” Du Dữu vẫn cố gắng để hắn nói ra sơ hở “Lấy từ lỗ chó á.”
“???”
Năm tên trộm đồng loạt cúi đầu nhìn.
Bên dưới cửa, chuồng chó được vén sang, một túi rác bị vứt ra.