Du Dữu yên lặng để điện thoại xuống, cảm giác với trí thông minh hiện tại của mình không thích hợp để nói chuyện. Còn không kịp phản ứng lúc nghe Thương Am hỏi đến chuyện hệ thống 100.
“100 đã đến hả? 451 cũng không nói cho em?”
451 lại một lần nữa bị lôi ra để tra hỏi.
No 451: Không phát hiện? Cậu vậy mà không phát hiện ra? Tui còn tưởng cậu cố tình đốt cách liên hệ mà 100 vất vả chuyển đến??
Du Dữu:??? Cách liên hệ gì cơ?
No 451: Thảm ghê…100 chắc chắn sẽ bị đả kích nếu biết rằng cậu ta thất bại không phải vì sự thông minh, cẩn thận của cậu mà vì cậu có mạch não kín*…
(*mạch não kín: ngôn ngữ mạng, ám chỉ việc não có vấn đề nên phản ứng chậm, mang nghĩa xấu)
Thương Am tìm kiếm lại một lần nữa, phát hiện một con Chip giấu ở trong bức thư. Trong thư còn nói rằng, con Chip này có thể mở tất cả khóa điện tử.
Nếu như Du Dữu thực sự muốn chạy, dùng con Chip này. Thì 100 ở bên trong sẽ xâm nhập toàn bộ mạng lưới quan trọng nhất khu vực này.
Một trận phong ba còn chưa kịp nổi lên, cứ như vậy đã bị bóp chết ngay từ lúc còn trong trứng nước.
Sau khi xác nhận vụ này chỉ là sợ bóng sợ gió. Thương Am gọi thợ sửa đường ống, Du Dữu nhân dịp này mà trốn đi
Trong lòng Du Dữu, chú Thương có hai quyết định anh minh nhất, đó là:
Thứ nhất, làm lỗ chó ở cửa chính.
Thứ hai, làm hai phòng vệ sinh.
Nhìn xem, hiện tại bản thân mất hết mặt mũi, có thể trốn trong phòng vệ sinh khác, đánh chết cũng không ra ngoài. Tuyệt!
Sau đó cửa mở ra.
Thương Am có chìa khóa dự bị.
Du Dữu ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó ánh mắt Thương Am dời khỏi đôi mắt Du Dữu đi xuống, đi xuống, lại xuống chút nữa rồi dừng lại ở nửa cái mông đang lộ bên ngoài của cậu.
Lúc này Du Dữu đang giẫm một chân trên thành bồn tắm, một chân đặt vào trong. Cậu đang chuẩn bị lấy cớ tắm rửa sạch sẽ, để trốn tránh hiện thực.
“A!” Du Dữu kêu lên một tiếng, nhanh tay kéo màn tắm. Kết quả dùng sức quá mạnh, màn tắm từ phía bên phải, bị kéo toàn bộ sang bên trái, theo quán tính khép lại, giống như lò xo vậy.
Du Dữu: “…”
Thương Am: “Phụt”
Dữu sinh gian nan. (ở đây tác giả chơi chữ, ám chỉ nhân sinh của Du Dữu)
Du Dữu mặc lại quần, bụm mặt ngồi xổm trong bồn tắm “Đừng để ý tới em. Em là một cây nấm, không biết nói chuyện.”
Thương Am có chút đau lòng đi qua, quan tâm kéo giúp tấm màn tắm.
Đối mặt với Du Dữu, mà đem tấm màn tắm kéo chỉnh tề ở sau lưng.
Trong đầu Du Dữu hiện lên ba dấu chấm hỏi.
Anh còn kéo nó làm gì?
Thương Am chụp lấy gáy hắn, cúi đầu tiến tiến đến, làm hành động thân mật mà hai người đều không thể nói chuyện, chỉ có thể thở. Nhưng bởi vì khác biệt đẳng cấp, nên người hụt hơi chỉ có mình Du Dữu.
Thương Am nửa ngày mới buông ra, đôi mắt chất chứa dịu dàng cùng quan tâm. Du Dữu cảm thấy không chân thực, liền xích lại gần để nhìn kỹ, mới phát hiện hai chữ “muốn làm” ẩn giấu bên trong.
Mặt Du Dữu phút chốc liền nóng bừng.
Thương Am: “Còn tránh?”
Du Dữu mím môi lại, mắt mờ mịt hơi nước, “Không tránh…”
Có thể do khuôn mặt khác nhau, hoặc do hai người khác biệt. Nên cùng là một động tác nhếch miệng. Nếu Thương Am làm thì sẽ lộ ra khí chất không giận tự uy khiến người khác khẩn trương. Nhưng Du Dữu nhếch miệng… má tròn lại phồng lên.
Mập mạp giống như một đứa trẻ, câu dẫn khiến người khác muốn bóp bóp xoa xoa.
Thương Am thuận theo nội tâm của mình, đưa ngón tay lên sờ, phát hiện vẫn rất nóng hổi.
“Không trốn nữa thì ra ngoài thôi, thợ sửa chữa đi rồi”
Thương Am ôm cậu vào trong ngực, do dự có nên trực tiếp ôm công chúa đi ra không: ” Đừng trốn ở những nơi anh không thể tìm thấy.”
Hai mắt Du Dữu khẽ cong, nhấc áo hắn lên chui đầu xù vào, hai tay ôm lấy hắn: “Ha ha ha trốn trong ngực anh sẽ không thấy! Anh có cho hay không!”
Chóp mũi cậu lành lạnh cứ thế dán vào da hắn. Thương Am chặn bả vai cậu lại, hô hấp không ổn định.
“Em là đà điểu sao?”
Nghĩ rằng không nhìn thấy người khác thì người khác sẽ không thấy mình?
“Ục ục ục.”
“Đây là bồ câu.”
“…”
Du Dữu vẫn là bị ôm ra.
Tắm rửa trước khi ăn tối, sao em có thể sống như vậy được
Đang là mùa hè, thời tiết cũng chưa đến lúc nóng nên nhiệt độ điều hòa trong phòng chỉ để mức 27°C, cũng không quá thấp.
Nhưng hôm nay Du Dữu muốn ăn lẩu, cho nên để nhiệt độ là 25°C.
Mát mẻ, hài lòng, thoải mái!
Ban đầu cậu còn thấp thỏm, lo lắng bị hỏi cho đồ gì vào nhà vệ sinh, tại sao muốn giội nước, lo rằng đống đồ to to đó sẽ bị tìm về với nguyên trạng, nhận ra là đồ vật trong bọc gửi đến. Nhưng Du Dữu thấp thỏm một lúc vẫn không thấy bị hỏi nên buông lỏng cảnh giác, vui vẻ ăn cơm.
Nước canh đỏ rực,các que xiên sách bò đã được nấu chín để lung tung trong nồi, chấm xì dầu rồi trực tiếp cho vào bụng, cảm thấy thỏa mãn tận trong linh hồn.
Thương Am ở bên cạnh ăn không lên tiếng, nước dùng mùi cay nồng mang theo chút mùi sữa. Ngô cùng rau nấu trong nước canh không cần dùng thêm bất kì đồ chấm nào đã thơm nức mũi.
Du Dữu đang ăn, vẻ mặt bỗng cứng lại.
“Chú.”
Thương Am nhìn cậu, ra hiệu mình đang nghe.
“Chú gần đây có chọc phải đối thủ nào không?”
“Ồ?” Ánh mắt Thương Am mang theo ý cười, không phủ nhận “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Em cảm thấy gần đây có người nhằm vào ngài. Chú, dạo này phải cẩn thận một chút, đừng để mắc phải cạm bẫy gì.”
Du Dữu cảm thấy logic của mình đạt điểm tối đa luôn. Nếu không phải địch thủ thì sao lại hại cậu? Không biết chừng sau lưng còn khuyến khích bảo chú dẫn cậu ra ngoài. Quả thực là mưu đồ đáng sợ, rõ ràng là bản thân không thích ra ngoài, nếu không sao có thể trạch lâu như vậy sao?!
Mặc dù người này còn chưa gặp được, hơn nữa kịch bản cũng quá nhiều nên chưa biết người này là ai nhưng Du Dữu đã bất mãn với nhân vật