Hôm nay Thương Am về nhà muộn hơn mọi khi, hơn nữa trong tay còn cầm theo túi lớn túi bé toàn thuốc bổ và một gói đồ ăn vặt lớn không biết lấy từ đâu, ngoài ra còn có các loại rau củ quả hữu cơ tươi mới.
Du Dữu nhìn hắn thì hiểu cái gì gọi là tình thương của mẹ.
Lại nhìn lên giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu của hắn thì hiểu được tình thương của cha.
Du Dữu đi qua chào, nhận túi trong tay của Du Dữu rồi mang túi đồ ăn vặt để trên bàn trà. Cậu cúi đầu lật các đồ bên trong chờ đến lúc Thương Am thay xong giày đi đến đã thấy cậu cầm túi dâu tây sấy, đôi mắt sáng ngời nhìn Thương Am.
“Ăn đi, đồ đưa cho em mà.”
“Cho em?”
“Ừ.” Thương Am dừng một chút rồi chỉ vào túi to đùng “Tất cả.”
Trong túi đồ ăn vặt lớn chủng loại đa dạng; hoa quả khô, ngô, cá khô miếng, thịt khô cay, mì cay, thạch cái gì cũng có. Nhìn qua thì giống đồ chúc mừng ngày tết thiếu nhi nhưng lại cực kì hợp khẩu vị của Du Dữu.
Nghe thấy Thương Am nói thế Du Dữu ôm lấy cả túi, lê dép đi nhanh để chuyển vào gian phòng của mình. Sau đó cậu phân loại sắp xếp chúng nó vào tủ chuyên trữ đồ ăn vặt.
Không biết từ lúc nào mà thư phòng của Thương Am thì vẫn thế mà thư phòng của Du Dữu đã có thiết bị điện tử, túi sofa lười, ghế chuyên ngồi máy tính, tủ đựng đồ ăn vặt, tatami, màn hình chiếu, màn hình tinh thể lỏng, tủ lạnh nhỏ.
Thương Am nhìn cậu đang xếp lại đồ ăn vặt bỗng cảm thấy lo lắng. Sợ nơi này mà có thêm một cái giường gấp, một nhà vệ sinh dạng đơn giản thì sẽ cả căn biệt thự to này Du Dữu sẽ ở như phòng đơn mất.
“Chú, sao hôm nay ngài lại mua nhiều đồ vậy?” Du Dữu cất kĩ đồ ăn vặt của mình thì mới chú ý đến các túi còn lại “Đây là thuốc bổ bên Đông y ạ?”
“Không phải tôi mua.” Thương Am theo thói quen sờ đầu Du Dữu “Là cha mẹ tôi.”
Du Dữu trợn tròn mắt nhìn hắn.
“Đồ ăn vặt cũng là mua cho em.”
Du Dữu: “Thế, thế mọi người nói chuyện gì? Vẫn ổn chứ ạ?”
Thương Am cười cười, hơi mím môi dưới rồi nói “Nói chuyện kết hôn.”
Du Dữu: “??? Ai kết hôn?”
Thương Am: “Giục tôi kết hôn.”
Du Dữu kinh hãi tại chỗ, bị dọa đến mức điện thoại cũng tuột khỏi tay rơi xuống.
Sau đó giật nảy một cái, được dây đeo trên cổ kéo lại nên điện thoại đung đưa đập vào bụng.
Thương Am đưa tay ấn điện thoại cậu lại “Cùng em.”
Du Dữu che mặt “Chú, ngài nói chuyện đừng ngắt quãng vậy mà!!!”
Cái gì mà giục cưới! Ra mắt! Đều là những nội dung không có trong kịch bản ban đầu!
Cậu thiếu chút nữa coi là xuất hiện chi tiết cẩu huyết đáng sợ nào đó!
Ba giây sau.
Du Dữu: “Chờ chút, cùng ai?!”
Thương Am: “Cùng em.”
Du Dữu: “Em nào?!?!”
Thương Am: “…?”
Hình như dọa cậu nhóc rồi.
Thương Am quan tâm trấn an cậu “Đừng sợ. Bọn họ chỉ tiện miệng nhắc đến thôi chứ không giục thật.”
Mà tình huống bây giờ vẫn rất đặc thù, nguy hiểm nên không thích hợp gióng trống khua chiêng làm điều đó.
Hơn nữa hắn còn chưa cầu hôn mà.
Không, thủ tục cần làm sớm hơn cầu hôn cũng chưa hoàn thành nữa.
Thương Am càng nghĩ sắc mặt càng kém. Bỗng cảm thấy cách mình xử lý mối quan hệ này thật độc hại.
“Du Dữu, em có muốn… hẹn hò không?”
Du Dữu vẫn còn bị đả kích sau tin giục cưới chưa định thần lại nghe hắn nói thế, sửng sốt một lúc mới trả lời “Được, đi tầng một hay tầng hai?”
Thương Am: “… tầng một, tầng hai?”
Du Dữu: “Ừm, tầng hầm hoặc sân thượng cũng được.”
Tuy rằng tầng hầm chưa có nhiều đồ, bể bơi cũng mới làm xong chưa khử độc xả nước. Vườn hoa ở tầng thượng cũng mới trồng, còn chưa có chỗ che mưa che nắng.
Nghĩ đi nghĩ lại Du Dữu lại thấy bụng bị bóp.
“Không muốn ra ngoài hẹn hò sao?”
“Hẹn như nào nha?”
Thương Am bị hỏi ngược nên sửng sốt “Xem phim?”
“Phòng chiếu phim trong nhà mình thoải mái nhất rồi.”
“Ăn cơm…?”
“Đầu bếp Lưu đạt cấp năm sao rồi, lại còn không phải hẹn trước.”
“Khu vui chơi…”
“Thế chúng ta ở nhà chơi game!”
Du Dữu nhào qua ôm eo Thương Am, lý do đầy đủ “Chú, chẳng phải bên ngoài vẫn còn nguy hiểm sao? Đều là người qua đường Giáp Ất Bính không có linh hồn, rất dọa người đó. Chẳng may xảy ra vấn đề gì thì lại phiền toái thêm.”
Thương Am nghĩ đến việc những người khác tiếp cận Du Dữu thậm chí muốn làm hại cậu, dụ dỗ cậu thì sắc mặt đen lại.
Vừa rồi hắn bị chạm dây nào… mà bỗng nghĩ đến việc mang Du Dữu ra ngoài, lại còn dưới tình huống này? Bởi vì ba mẹ thay đổi rất nhiều, còn nhắc đến việc kết hôn nữa? Không thể nào.
Thương Am hít thở sâu để mình khôi phục lại tỉnh táo “Ừ, không ra ngoài.”
Hắn suýt thì quên trạng thái của thế giới này vẫn không ổn định.
Như là 451 từng thừa nhận… tất cả chỉ là số liệu, là giả lập thôi.
“Thật xin lỗi,” Thương Am nhíu mày, bỗng nói xin lỗi “Thế giới này quá vô vị… dù bên ngoài nhìn chân thực đến đâu thì cũng không che giấu được việc nó chỉ là một đống số liệu.”
Hắn bỗng nhớ đến rất lâu trước đó khi hắn phát hiện mọi thứ là giả; nhớ đến hỗn hợp cảm xúc giữa kinh hoàng, thất vọng, tức giận và ghét bỏ.
Hắn từng cảm thấy mọi thứ đều không có ý nghĩa, đến mức trong một thời gian hắn không thể ngủ được. Những việc hằng ngày như ăn uống, đi làm đều giống như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Du Dữu từ đầu đã biết những thứ này nhỉ.
Thương Am kéo người vào trong ngực. Hắn bỗng nghĩ đối mặt với thế giới như thế nên Du Dữu không muốn tiếp xúc với người khác, với bên ngoài cũng là chuyện thường.
Hắn phải nhanh chóng hoàn thành việc quan trọng, nhanh chóng hoàn thành tốt mọi việc chứ không phải lôi kéo Du Dữu đi chơi với những con người giả lập.
Du Dữu ngẩng đầu yên lặng nhìn Thương Am, nhìn vẻ mặt của hắn.
“Chú không vui ạ?”
Thương Am lắc đầu “Là do tôi cân nhắc không chu đáo.”
“Chú à, tuy NPC giống người thì hơi đáng sợ nhưng cũng không có nghĩa toàn bộ thế giới đều tồi tệ mà~”
Du Dữu cười ha hả nói “Những người không có linh hồn chỉ là người qua đường Giáp Ất Bính thôi. Nhưng chú à, chú xem xem. Đồ ăn, trò chơi, phim kịch, âm nhạc,… những thứ này đều là đồ vật chân thật nhất! Có giả nữa mà ăn được vào bụng thì là thật! Khác với thật chỗ nào?”
Thương Am há miệng, nhất thời không phản bác lại được.
“Tóm lại trừ người qua đường