Ra ngoài.
Chỉ có không lần và vô số lần.
Phơi nắng cũng vậy.
”
——YOYO
Hệ thống 100: Cậu bình tĩnh chút đi! Chỉ là phơi nắng thôi mà!
Du Dữu: Thôi mà??
Hệ thống 100: …
Ngày này không có cách nào hàn huyên.
Sau khi Du Dữu trở về phòng, trên người còn mang theo nhiệt độ của mặt trời. Toàn thân nóng hầm hập, như sắp hòa tan ra với kẹo đường.
Thừa dịp sự lười biếng của cậu đạt đến đỉnh điểm, Thương Am ôm cậu vào trong ngực, thỏa mãn cơn nghiện nắm tay của hắn.
Quả là một trái bưởi nóng hổi mới ra lò.
Buổi tối, lúc Thương Am giúp Du Dữu gội đầu, nhìn bồn tắm đầy bong bóng xà phòng như cảnh trong mơ, cảm thấy không hiểu nổi.
Đều nóng như nhau… Tại sao em ấy lại rất thích tắm?
Hắn cúi đầu, định hỏi, sau đó thấy Du Dữu ‘soạt’ một tiếng thả một đống gà la hét vào trong nước, sau đó nắm lấy chân những con gà đó, phát ra tiếng ‘ọt ọt’ hòa với tiếng nước và không khí.
Rồi cậu bật cười.
Được rồi, hỏi sau vậy.
Thương Am nghĩ vậy, thuận tay cầm vòi hoa sen bên cạnh lên, bảo Du Dữu gối đầu lên thành bồn tắm để hắn xối sạch bọt.
Du Dữu nghe lời nằm xuống, nhìn ngược về phía Thương Am, toàn bộ chiếc cổ trắng nõn lộ ra, bàn chân đung đưa trên mặt nước.
Tắm một hồi, ánh mắt Du Dữu đã trở nên không đúng. Cậu nhìn chằm chằm Thương Am đang gần trong gang tấc, bắt đầu thi triển kỹ năng, nắm được chỗ nào thì hôn chỗ ấy.
Tay Thương Am run rẩy. Vòi hoa sen khẽ động đậy, nước bắn tung tóe lên trên mặt Du Dữu.
Du Dữu nhắm chặt mắt, sợ nước lọt vào, không dám mở ra.
Chỉ không nhìn thấy gì trong vài giây thôi mà đã bị hôn đến ngạt thở.
Cuối cùng cũng chịu ngoan.
Lần tắm bồn buổi tối còn nóng bỏng hơn cả mặt trời trôi qua, một ngày mới lại đến.
Một ngày mới, khởi đầu mới, cuộc chiến mới.
Thương Am dùng một hành động mới để phá tan những gì mà Du Dữu đã tưởng tượng cả đêm: Sau này không thể lấy cớ hành động bất tiện mà trốn ra ngoài.
“Đừng sợ, không còn sức để đi đường thì ngồi trên xe thôi, không xuống xe, chỉ ngắm phong cảnh thôi.”
“Vậy, vậy nếu say xe thì sao?!”
Thương Am cười sờ đầu cậu: “Vậy thì dừng xe lại để nghỉ ngơi.”
Du Dữu hết hồn.
Trước đây khi cậu sử dụng các loại hoa văn để quyến rũ Thương Am, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, ngay cả đi ra ngoài cũng không tránh được!
Rõ ràng tối hôm qua đã tò mò như vậy rồi!!!
Tò mò sắp chết luôn rồi đó!
“Nhưng mùi trong xe khó ngửi lắm!”
“Không sao, chú đã đốt nhang thơm.”
“Em cũng không thích nhang thơm! Quyện với mùi xăng mùi cao su mùi da thuộc ghê lắm!”
“Không sao, chú dùng xe điện bảo vệ môi trường, ghế ngồi bên trong không làm bằng da thuộc.”
“…”
Du Dữu híp mắt, giơ ngón tay cái lên: “Có xe ngon đấy!”
Thương Am nhịn không được, cười.
“Chú, chú nói thật đi.” Du Dữu nằm sấp, hai tay chống cằm: “Gần đây cứ muốn lừa em đi ra ngoài như thế… Có phải là đã chuẩn bị một màn cầu hôn bất ngờ gì đó ở bên ngoài không? Là một dàn nhạc hay là nhảy flashmob hay là một tòa nhà bật đèn neon?”
“Khụ…” Thương Am đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Thật ra là không có đâu.”
“Ồ…”
Vậy thì tại sao chứ?
Thương Am bắt đầu nghĩ lại.
Nghĩ lại xem có phải hai ngày nay mình làm quá rõ ràng, mà rõ ràng như vậy, sau khi ra ngoài lại chỉ có những hoạt động hết sức bình thường, lỡ làm Du Dữu thất vọng thì phải làm sao bây giờ?
Hắn có nên… Chuẩn bị một cái gì đó thật bất ngờ? Thật lãng mạn?
Thừa dịp Thương Am đang tự nghĩ, Du Dữu lén chuồn đi, tranh thủ dán lên ghế máy tính đã được cố định.
Trò chơi cậu làm gần đây nhất là manh hệ, đã bắt đầu có các doanh nghiệp xung quanh đến tìm hiểu, mặc dù đã giao cho những người bạn hiểu rõ hơn đi rồi, nhưng hôm nay không xem một chút vẫn cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy.
Xem một lát, Du Dữu bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu nhìn lại đã thấy Thương Am đang đứng ở cửa.
Lại là nụ cười mỉm thân thiện đó.
Không được, cứ như thế nữa thì tối mơ thấy ác mộng mất!
“Chú!”
“Ừm?”
“Chú, chúng ta đi xuống dưới bể bơi tầng một bơi đi!”
“Không phải em không biết bơi à?”
“Chú dạy em!”
Du Dữu chân thành đề nghị, Thương Am nghiêm túc cân nhắc.
Bơi lội, quả thật là một hoạt động rất phù hợp để rèn luyện thân thể, mặc dù không tiếp xúc được ánh nắng mặt trời…
Nhưng cũng có thể cân nhắc đổi một nửa sân thành bể bơi, dù sao cũng có tiền trong tay, cũng không dùng được bao nhiêu ngày.
Mười phút sau, Du Dữu lẳng lặng tung bay ở trên mặt nước, từ đầu này bay tới đầu kia, lại từ đầu kia bay tới đầu này.
Như một chiếc thuyền con, như một chiếc lá lục bình, nhiều hơn là, như một cái thi thể.
Chỉ lộ ra mặt, vẻ mặt ung dung chờ được vớt.
Thương Am: “… Du Dữu.”
Du Dữu vẫy tay chào hỏi hắn.
Thương Am: “Không phải em nói em không biết bơi sao?”
Du Dữu vỗ vỗ cái bụng: “Không biết bơi, thì sẽ bay, không chìm chết được!”
Thương Am không tin lắm, ôm cậu lại, thử dạy Du Dữu cách bơi ếch, bơi chó một lần.
Không được.
“Đạp nước đi?”
“Không biết mà.”
Trơ mắt nhìn Du Dữu bay nhảy cả ngày, trừ không chìm xuống ra thì không tài nào tiến lên được, thậm chí còn bơi tại chỗ, Thương Am rốt cuộc cũng tin.
Thương Am nghĩ, mình cũng không phải dân chuyên nghiệp, không biết cách dạy thì cũng không còn cách nào, thở dài nói: “Thôi được rồi…”
Du Dữu cười he he, vịn thành bể bơi, chậm chạp nằm xuống: “Vậy em tiếp tục trôi đây!”
Thương Am thoáng nhìn người ở trong nước, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Vì sao hắn đồng ý đi bể bơi với Du Dữu mà không phải đi ra ngoài?
Đúng… Vì rèn luyện thân thể.
Vì để Du Dữu không buồn bực ở trong nhà mỗi ngày không nhúc nhích, không phải nằm thì là ngồi.
Vậy bây giờ thì sao?
Du Dữu ở trong nước… Vẫn là nằm.
Thậm chí còn