Editor: Khoai Tây Nhảy Múa
Ánh nắng siêu nóng chiếu vào trong phòng, dù Du Dữu đã cố gắng trốn vào trong bóng tối, nhưng vẫn bị chiếu đến mắt cá chân.
“Xèo… Xèo xèo.”
Tiếng nướng thịt vang lên, Du Dữu ngay lập tức hoảng sợ hét lên, cậu sắp biến thành tro bụi rồi.
Hàm răng nanh hình chữ U để giả làm ma cà rồng trong túi cậu đột nhiên trượt ra, rớt xuống đất, phát ra tiếng “lạch cạch”.
“Răng của em! Vì phơi nắng nên rơi ra ngoài rồi!”
Một giây sau, Thương Am ấn 451, để nó tắt tiếng nướng thịt và nhạc nền ma cà rồng đi.
Sau đó hắn bất đắc dĩ nhìn sang Du Dữu, ôm cậu dỗ dành: “Đừng quậy, em không phải là ma cà rồng…”
Hắn định nhẫn tâm tách Du Dữu và giường, Du Dữu và phòng ngủ, Du Dữu và nhà ra.
Du Dữu lục lọi thật lâu ở đầu giường, lấy ra một cái còng tay tình thú, xoạch.
Còng mình lại với thanh giường.
Thương Am kinh sợ: “Du Dữu, em…?”
Du Dữu tủi thân: “Chú thay đổi rồi!”
Trong lòng Thương Am run rẩy.
“Trước đây chú không như vậy! Chú đã nói sẽ làm cho em chỉ có thể nhìn một mình chú! Nói muốn giữ em ở lại bên cạnh chú mãi mãi, không cho đi đâu hết! Còn hứa sẽ giám sát em mãi mãi, nếu em đi ra ngoài thì sẽ trói em, nhốt em lại bảy ngày bảy đêm!”
“…” Thương Am ho một tiếng, bỗng nhiên chột dạ.
Không… Hắn chưa từng nói câu cuối cùng nhỉ?
Chưa nhỉ?
Nhưng Du Dữu nói cũng không hề sai, lúc trước quả thật hắn chính là người như vậy, Du Dữu chỉ có thể ỷ lại vào hắn, không thể ỷ lại người khác…
Không đợi Thương Am kịp phản ứng, Du Dữu đột nhiên hất tay lên —— ném chìa khóa của còng tay ra ngoài cửa sổ.
Tuyệt.
Rốt cuộc, Thương Am thở dài một hơi thật sâu, buồn bã buông Du Dữu ra, đi tới cạnh cửa sổ, cau mày nhìn xuống dưới.
Phía dưới là một bãi cỏ lớn, nhiều bụi cây và cây thấp, vậy thì làm sao tìm nổi…
Du Dữu không buồn chút nào.
Cậu đã dính chặt với cái giường, chìa khoá đã bị ném đi, bây giờ đã an toàn rồi, mỹ tư tư bắt đầu chơi điện thoại.
451 và 100 đồng thời gửi tin nhắn cho cậu, một cái là để chúc mừng cậu có thể trạch thêm được một ngày, một cái khiến cậu tỉnh táo hơn chút.
Tỉnh táo? Tỉnh táo là cái gì? Ăn được không?
Đợi đến lúc Thương Am tìm được chìa khóa quay lại, đã là mấy giờ sau.
Trời vừa mới còn trong xanh, trong giây lát đã có mây đen, dù trời không mưa, nhưng đã trở nên hơi lạnh, không còn thích hợp để ra ngoài nữa.
Du Dữu tác chiến thành công reo hò một trận, sau đó vươn tay ra với Thương Am, cười ha ha.
Đợi sau khi mở còng tay, cậu có thể chơi điện tử tiếp! Chơi ở phòng ngủ vẫn hơi không tiện lắm.
Thương Am cúi đầu nhìn cậu, xoay chiếc chìa khóa trong tay ba vòng rồi bỗng nhiên thu về, thay đổi ý định, tạm thời không mở khóa cho cậu.
Du Dữu:?
Cần gì được đó, play còng tay rất vui.
Sau khi đã làm loại chuyện bị lược bỏ ba ngàn chữ, Thương Am thoả mãn mở khóa cho Du Dữu, ôm cậu vào trong phòng tắm, lại tóm tắt thêm một ngàn chữ nữa.
Mãi cho đến khi Du Dữu bắt đầu cầu xin tha thứ, Thương Am mới dừng tay, vừa cười vừa bóp cái bụng đầy thịt mềm mại của cậu: “Chúng ta thương lượng chút nhé?”
Du Dữu lầu bầu, vùi đầu vào trong gối, đạp chân tỏ ý phản đối.
“Không thương lượng à? Vậy…”
Du Dữu bỗng ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt lên án.
Đuôi mắt cậu hơi đỏ, bờ môi còn hơi sưng, trông cũng không giống lên án mà lại giống một ý khác hơn.
“Khụ.”
“Chú, chút bắt nạt em.”
“Ừm, bắt nạt em đấy.”
“Ừm???”
Du Dữu sợ ngây người, không ngờ rằng đường đường chính chính trạch ở nhà mà lại gặp được người chú đường đường chính chính bắt nạt mình!
Đây, đây chẳng lẽ chính là truyền thuyết thất truyền từ lâu trên giang hộ… Lấy đạo của người trả lại cho người?!
Thương Am nhịn cười, kiên nhẫn thương lượng với Du Dữu: “Chú sẽ không ép em đi ra ngoài mỗi ngày, thi thoảng ra ngoài hít thở không khí một lần, được không?”
Du Dữu gật đầu, dễ nói chuyện đến mức bất ngờ: “Được!”
Thương Am: “Vậy, một tuần một lần?”
Du Dữu: “Em thấy không được đâu.”
Hai người bắt đầu trả giá.
“Mười ngày một lần thì sao?”
“Một năm một lần, không thể nhiều hơn nữa.”
“…”
Thương Am lấy ra bằng chứng khoa học, dòng chữ đen trên nền trắng viết: 【 một tuần đi ra ngoài hai đến ba lần là tốt nhất cho sức khỏe 】.
Du Dữu lắc đầu: “Em cảm thấy một tuần ra ngoài hai đến ba lần không khỏe chút nào.”
Để không cho số lần cậu ra đường một lần một năm thấp thảm thương như vậy, Thương Am lấy tất cả vốn liếng ra để thương lượng.
Cuối cùng 100 không nhìn nổi, nhắc nhở hắn, những chuyện mà Du Dữu quan tâm nhất không phải là những chuyện này, nhanh ra tay từ phía anh ấy!
Thương Am bừng tỉnh đại ngộ.
“Vậy… Để ăn mừng chỉ số hắc hóa của chú về không, hôm nay chúng ta ra ngoài, thoải mái hưởng thụ chút, được không?”
Du Dữu ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh đầu của Thương Am.
【 chỉ số hắc hóa: 11 】
Hình như chưa được bao lâu.
Nhưng…
Trên mặt Du Dữu lộ ra vẻ không tình nguyện: “Không phải là gạt em hả? Mai ra ngoài chơi xíu rồi về được không?”
Thương Am: “Sẽ không, nó đã kẹt tại giá trị này rất nhiều ngày rồi.”
Du Dữu nghĩ lại, hình như đúng là như vậy thật, mặc dù chỉ còn 11 điểm chỉ số hắc hóa cuối cùng, nhưng việc càng gần đến mức cuối, càng khó giảm xuống là thật.
Hơn nữa, rõ ràng là, cả sáng đến tối chỉ có một lần như thế này, liên quan tới việc cậu và hệ thống kết thúc liên kết, chú cũng không cần phải lừa cậu.
“Được rồi.”
Đồng ý.
Hai người rốt cuộc cũng thỏa thuận xong, chờ đến ngày hóa giá trị về không, thì sẽ đi ra ngoài chơi, trước lúc đó, Du Dữu có thể tiếp tục trạch.
“Nhưng mỗi ngày phải phơi nắng một giờ.”
“Hai mươi phút.”
“Bốn mươi phút.”
“Nửa giờ, không thể nhiều hơn nữa!”
“Ngoan.”
Cái gọi là phơi nắng nửa giờ, là phơi nắng, bịt mắt, ngủ nửa giờ ngủ trưa ở trong nhà kính trồng hoa trên sân thượng.
Đến ngày thứ ba, Du Dữu xuất ra một giao diện mua hàng, phóng tới trước mặt Thương Am vào lúc đang ăn cơm.
“Chú, chú nhìn cái đèn