"Ông chủ! Ông chủ!""Ba!"Hạ Quân Phàm nặng nề mở mắt theo tiếng gọi trẻ con. Khuôn mặt con gái quen thuộc đẫm nước mắt hiện ra trước mắt, ông đưa tay lên muốn chạm vào gò má cô bé. "Tiểu Hi..."Bàn tay nhỏ nhắn vội cầm lấy tay Hạ Quân Phàm đặt lên má mình, đôi mắt đầy nước mắt đỏ hoe, hiện rõ lo sợ cùng sợ hãi. Chỉ mới 6 tuổi đầu mà đã phải trải qua chuyện như thế này, dù là bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy thương xót thay."Tiểu Hi... Mau chạy đi...""Không..." Cô bé lắc đầu. "Chúng ta sẽ cùng nhau ra khỏi đây! Ba cố đứng dậy, Tiểu Hi đưa ba ra ngoài!"Lửa đã chạy lên cửa sổ, bắt đầu bén vào những nơi khác trong phòng."Ông chủ, xin ngài cố gắng, tối và tiểu thư sẽ đưa ngài rời khỏi đây."Sở Lập Thành đưa tay muốn nâng Hạ Quân Phàm đứng dậy, nhưng cơ thể ông hoàn toàn không còn sức lực nào nữa. Khuôn mặt đã đứng tuổi nhăn lại vì khói lửa, giọng nói bắt đầu đứt quãng, ông nói một cách khó khăn."Tôi... không sao... đưa con bé... đi..." Mắt Hạ Quân Phàm lờ mờ, mí mắt nặng trịch làm ông mệt mỏi, dùng chút hơi sức cuối cùng nói với Sở Lập Thành. "Lập Thành... nhớ kĩ... kẻ phóng hỏa... là Thẩm Thụy... hắn có ý đồ... với anh trai tôi... xin cậu... bảo vệ anh tôi... chăm sóc Tiểu Hi...""Ông chủ." Sở Lập Thành dùng ánh mắt kiên định nhìn Hạ Quân Phàm, ngầm đồng ý lời ông nói.Hạ Quân Phàm lại nhìn sang con gái, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn ướt đẫm, nhìn thấy ông khó khăn tìm không khí, cô bé càng khóc to hơn.Ông đưa bàn tay đan vào tóc con gái, mỉm cười khắc khoải. "Tiểu Hi... ba xin lỗi... anh Tiểu Thành... sẽ thay ba đưa con... đến vòng quay ngựa gỗ... nhé...""Tiểu Hi không cần vòng quay ngựa gỗ! Tiểu Hi cần ba!" Cô bé ra sức lắc đầu, nắm chặt tay Hạ Quân Phàm áp vào mặt mình.Hình ảnh con gái bắt đầu mờ dần. Hạ Quân Phàm thực sự không còn sức lực nào nữa. Mí mắt nặng nề hạ xuống, bàn tay đang đặt trên má con gái cũng hoàn toàn thả lỏng, rời khỏi má nhỏ buông thõng xuống đất.Đôi mắt to tròn đỏ hoe, cô bé khóc càng to hơn, lay cơ thể đã dần lạnh, hy vọng sẽ có phép màu nào đó xảy ra. Nhưng không, đây không phải là câu chuyện cổ tích mà anh Tiểu Thành kể cho cô bé nghe mỗi tối, cũng không phải xứ sở kì diệu mà ba thường hay nhắc đến. Chẳng có cô tiên nào, chẳng có mẹ đỡ đầu nào sẽ xuất hiện để hóa phép. Tất cả chỉ còn là vô vọng của một tâm hồn non nớt chưa trưởng thành.Ngọn đèn chùm đột nhiên rơi xuống, vừa khiến cô bé hoảng sợ vừa làm Sở Lập Thành hoàng hồn trở lại sau khi nhìn thấy người cưu mang mình nhắm mắt.Lửa đã cháy gần hết căn